Thật không thể không ngưỡng mộ năng lực của người đàn ông này!
Anh đặt quần áo theo số đo trên người cô thật là vừa vặn!
Ngực cũng vừa, eo cũng ôm vừa, mông cũng mặc vừa, không một chút khuyết điểm, thật là vừa y.
Kiểu dáng quần áo cũng đẹp, chất vải rất tốt, vừa vặn có thể che hết mấy dấu vết mập mờ trên người cô.
Bằng không, cô cũng không biết ra ngoài thế nào nữa.
Nhất là trên cổ cô, tràn đầy dấu hôn, liếc một cái cũng có thể nhìn ra.
Trời ạ...
Rốt cuộc là anh đã làm những gì trên người cô vậy chứ!
Vân Thi Thi vừa tức vừa buồn cười!
Mộ Nhã Triết gọi thức ăn đến, cũng không biết là bữa sáng hay bữa trưa nữa, Vân Thi Thi ăn xong, muốn đi dạo phố một chút, nếu đã tới đây thì cũng nên mua chút quà lưu niệm.
"Milan không có gì hay để chơi hết."
Mộ Nhã Triết không có đề nghị nào.
Milan là thiên đường của tín đồ cuồng thời trang, nhưng không có kiến trúc gì nổi bật cả.
Hành trình lên máy bay đã sắp xếp xong.
Vân Thi Thi quyết định trở về nước trước, vì vậy gọi điện thoại cho Tần Chu báo một tiếng.
"Hôm nay em về nước sao?"
Quả nhiên, biết tin cô muốn về nước, Tần Chu không khỏi tức giận.
"Kế tiếp còn mấy show diễn thời trang nữa, em không ở lại đây mà đòi về nước, có cơ hội tốt mà không biết quý trọng, em không muốn được nổi tiếng sao?"
Vân Thi Thi ủy khuất nói: "Em thấy mình được lên trang đầu, đã thỏa mãn rồi."
Tần Chu: "..."
Vân Thi Thi đáng thương nói: "Tổng giám đốc Tần, cho em về nước đi! Em mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi cho thật tốt để hồi phục! Tiếp theo còn phải quay mấy tiết mục nữa, em muốn giữ sức, mới có thể ứng phó với việc quay phim cường độ cao như vậy."
Lúc này Tần Chu mới rộng lượng nói: "Được rồi! Em về nước trước đi! Mấy show thời trang kế tiếp, không đi thì thôi!"
"Được."
Trên đường đến sân bay, đi ngang qua quảng trường phồn hoa ở trung tâm thành phố, trên màn hình to treo phía trên, đang đưa tin về buổi dạ tiệc tối hôm qua.
Hình ảnh cô và Mộ Nhã Triết hiện lên.
Vân Thi Thi nhìn lên ên màn ảnh, cô đang khoác tay Mộ Nhã Triết, khóe môi không