"Tập đoàn nhà họ Mộ đóng vai trò vô cùng quan trọng trong nền kinh tế của quốc gia, giống như trái tim của thị trường vậy. Vừa nhiều tiền vừa đẹp trai, đúng là con cưng của thượng đế!"
"A a a a a a! Đẹp trai quá đẹp trai quá đi! CEO tập đoàn nhà họ Mộ thật là đẹp trai! Tôi quyết định rồi, tôi muốn sinh con cho anh ấy!"
...
"Phụt --------!"
Trước máy vi tính, Hữu Hữu ngồi xem đến dòng bình luận này của cư dân mạng gửi lên, suýt chút nữa là phun một ngụm sữa tươi lên màn hình máy vi tính, cố nén lại, nhưng lại bị sặc ở cổ, không ngừng ho khan!
Suy nghĩ thật kỳ lạ!
Mơ ước cha cậu!
Còn nói muốn sinh con cho cha sao?
Có thể sao?
Hữu Hữu đăng nhập tài khoản, mười ngón tay nhảy múa trên bàn phím, lạch cạch đánh ra mấy hàng chữ.
Arthur: "Chỉ bằng dì mà cũng muốn ngủ với ông ấy sao? Này bà dì, cháu có lòng tốt muốn nhắc nhở dì, bây giờ là ban ngày, dì hãy đến siêu thị mua một cái gối nằm đi, để còn nằm mơ nhanh một chút!"
Cậu mới vừa trả lời xong, mấy giây sau, người bị cậu châm chọc tức giận phản bác: "Cậu là ai! Tôi ngủ với nam thần của tôi, mắc mớ gì tới cậu! Tự dưng xen vào việc của người khác!"
Hữu Hữu nhíu mày, sau đó lạnh lùng cười, trả lời: "Mộ Nhã Triết là cha cháu! Cháu đương nhiên là có tư cách nói lời này, hừ! Bà dì à, dì đừng mơ tưởng nữa! Cha cháu là hoa đã có chủ rồi!"
Đánh xong những lời này, Hữu Hữu ưu nhã dựa vào lưng ghế, tư thái lười biếng thích ý.
Mười mấy giây sau, người nọ lại trả lời: "Tôi thấy cậu mới là nằm mơ đó! Cư nhiên lại nói anh ấy là cha cậu, cậu là ai chứ? Học sinh ở đâu chạy đến đây! Đúng là có bệnh! Mộ Nhã Triết là cha cậu, có quỷ mới tin!"
Hữu Hữu nhíu mày, không thèm trả lời cô ta nữa, tắt máy vi tính, đi tới trước cửa sổ sát đất, tâm trạng rất tốt.
Nhìn mẹ và cha cùng xuất hiện trước công chúng, hai người tay trong tay, cảm giác như vậy, thật tốt!
Thì ra, hạnh phúc cũng không phải là một chuyện quá khó khăn!
...
Vân Thi Thi vừa trở về nước, vội vã chạy về nhà.
Hữu Hữu biết tin mẹ về nước, cố tình tự mình xuống