Hữu Hữu nói: "Trước kia ông ngoại luôn muốn mẹ tìm người đàn ông tốt, ông ấy nói, nếu trong nhà không có một người đàn ông đội trời đạp đất, thì không được, sẽ bị người ta coi thường! Mẹ vô cùng mạnh mẽ, cũng để ý cảm nhận của con, nên vẫn luôn một mình. Cho nên con nghĩ, vì con không có cha, cho nên con nhất định phải mạnh mẽ lên, bảo vệ cho mẹ, bảo vệ cho nhà này!"
Dừng một chút, trên khuôn mặt đáng yêu của cậu lộ ra nụ cười rạng rỡ.
"Nhưng mà, bây giờ thì khác rồi."
Hữu Hữu ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, nghiêm túc nhìn anh: "Cha ơi, con có cha rồi."
Mộ Nhã Triết dịu dàng nhìn cậu.
Bỗng dưng, khẽ vuốt đôi má cậu.
Hữu Hữu cọ lên mu bàn tay anh, "Cha ơi, sau này, cha sẽ luôn luôn ở cùng con và mẹ, đúng không?"
"Sẽ." Mộ Nhã Triết nghiêm túc, "Cha sẽ làm được."
"Thật tốt!"
"Nhưng mà, chuyện hôm nay, có cha, nếu giao cho cha giải quyết thì cha sẽ làm thế nào?"
Hữu Hữu đột nhiên hỏi, cậu rất tò mò cha sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Nếu lần này không có anh, theo thủ đoạn của cậu, nhất định sẽ trừng trị nhà họ Lâm thật tốt.
Hiện giờ cậu có thực lực này, cũng có bản lĩnh này, không cần im lặng chịu đựng ánh mắt và sự bắt nạt của người khác!
Nhưng cha ra mặt, tự nhiên là nên giao cho cha xử lý!
Mộ Nhã Triết nghe vậy, vô cùng khí phách nói: "Cha sẽ không bỏ qua cho bất kì ai dám bắt nạt con của cha!"
Hữu Hữu lại bị chọc cười lần nữa: "Giỏi lắm, rất có phong cách nha!"
Nói xong, bỗng nhiên cậu lén lút hỏi: "Cha có biết, vì sao thằng nhóc thúi Lâm Phong kia, không hợp với con như vậy không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì, cậu ta thầm mến một bạn nữ trong lớp học, mà suốt ngày bạn ấy luôn luôn dính sau lưng con. Tên đó, có tới tám phần là ghen tị con, cho nên, luôn luôn tìm cách bắt nạt con!"
Hữu Hữu ra vẻ chững chạc, chín chắn giống như người lớn, rất không tương xứng với dung mạo đáng yêu như ngọc của cậu.
Khóe môi Mộ Nhã Triết mạnh mẽ co rút.
Mấy đứa nhóc này còn nhỏ như vậy, cũng đã biết gút mắt yêu hận trong thế giới người trưởng thành rồi!
Trẻ con