Trong lúc hai cha con nói chuyện, cửa bị đẩy ra.
Hiệu trưởng dẫn mẹ Lâm Phong và Lâm Phong đi đến, sau lưng là cô Viên, hai cha con ngẩng đầu, thì thấy tư thế của mẹ Lâm Phong, như hổ rình mồi, hiển nhiên là người đến không tốt!
Xem ra, hiệu trưởng đã thỏa thuận về phương diện nào đó với mẹ Lâm Phong, về cùng một chiến tuyến!
Bởi vậy, mới vừa vào cửa, vẻ mặt của mẹ Lâm Phong so với lúc nãy, lại càng ương ngạnh kiêu ngạo, mà, trong ánh mắt, mang theo chút khiêu khích!
Mới vừa ngồi xuống, bà ta giống như muốn diễu võ dương oai, ngạo mạn thông báo: "Tôi đã gọi điện thoại cho chồng tôi, anh ấy sẽ tới ngay thôi!"
Tư thế này, hình như là chờ chồng bà ta đến, thì có thể làm gì bọn họ vậy.
Ý ở ngoài lời, đơn giản là, bắt anh chờ!
Sắc mặt Mộ Nhã Triết không thay đổi, mặt Hữu Hữu lại lộ ra sự ghét bỏ.
Điển hình của việc dùng quyền thế đè người!
Hiệu trưởng nói vài câu, rồi an ủi một phen, nói với Mộ Nhã Triết rằng: "Anh Mộ, chúng ta có thể thuận tiện nói vài câu được không?"
Lúc trước ông trò chuyện với mẹ Lâm Phong, ý của mẹ Lâm Phong là, chuyện này không thể bỏ qua, nhất định phải có cách giải thích hợp lí, lấy lại mặt mũi cho bà ta!
Hiệu trưởng đồng ý, luôn miệng hứa hẹn, nhất định bắt cha mẹ Hữu Hữu trả lại mặt mũi cho con bà ta, sau đó, nhận lỗi.
Bởi vậy, ông để mẹ Lâm Phong ra oai phủ đầu với bọn họ, muốn tìm lại thể diện cho mẹ Lâm Phong.
Mộ Nhã Triết lại lạnh lùng trả lời: "Không tiện."
Hiệu trưởng ngây ngẩn cả người.
"Có ý gì?"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Không phải ông hỏi hỏi, có tiện nói vài câu không? Tôi nói, không tiện."
Anh ngạo mạn trả lời, lại khiến hiệu trưởng kinh ngạc mở to mắt há hốc mồm.
Ông ta đương nhiên không biết Mộ Nhã Triết.
Ông chỉ nhậm chức hiệu trưởng trong trường học, lấy thân phận của ông ta, đừng nói gần gũi tiếp xúc anh, gặp qua một lần cũng chưa từng.
Thấy Mộ Nhã Triết tuổi trẻ, còn tưởng rằng là người trẻ tuổi a, vì thế bày ra dáng vẻ người lớn tuổi.
Không nghĩ tới vừa mở màn đã bị chặn lại.
Hiệu trưởng nói: "Anh Mộ, lời của anh, thật là không hợp đạo lý."
Mộ