Cậu khẽ đưa đầu thăm dò, lại bất ngờ trông thấy hốc mắt Hữu Hữu, có một chút ẩm ướt.
Tiểu Dịch Thần bất đắc dĩ cười một tiếng, ánh mắt lập tức mềm nhũn ra.
"Hữu Hữu, em đừng lo lắng! Nếu như cha dám bắt nạt mẹ, anh sẽ không bỏ qua cho cha! Anh sẽ cho cha lãnh giáo một chút, anh đã được huấn luyện đặc biệt trong quân đội ra!"
Nói xong, Tiểu Dịch Thần còn giơ nắm đấm lên.
Hữu Hữu lại bị dăm ba câu chọc cho nín khóc mỉm cười, cậu không nhịn được trêu ghẹo nói: "Anh cho rằng cha ăn chay sao? Tiểu Dịch Thần, anh quên đi thôi! Đấu với cha, bất kể IQ hay là thân thủ, anh đều không bằng!”
"Này ——! Em..."
Tiểu Dịch Thần vốn muốn an ủi cậu, kết quả lại đụng phải một cái mũi bụi, tâm tình nhất thời không tốt.
Hữu Hữu dụi dụi con mắt, lập tức nói: "Đồ ngốc, anh suy nghĩ nhiều rồi, em không phải lo lắng mẹ bị bắt nạt, em là có chút cảm động."
Tiểu Dịch Thần kinh ngạc hơn: "Em... Em vậy mà lại cảm động!"
Ở trong mắt cậu, cho tới nay, Hữu Hữu đều tồn tại cao quý lạnh lùng, xấu bụng ác miệng, vô cùng thành thục.
Vậy mà hôm nay, cậu lại thấy được nội tâm mềm mại của Hữu Hữu.
"Được rồi! Chúng ta mau bám theo họ.
Hữu Hữu gật đầu, hai bánh bao nhỏ cùng đi dạo theo phương hướng xe hoa rời đi.
...
Trên xe hoa.
Vân Thi Thi nhìn đường đi, không ngừng có xe hoa đi qua, trên xe hoa, đứng hai diễn viên tạo hình Quốc Vương và Vương Hậu trong truyện cổ tích, không ngừng vẫy tay.
Mộ Nhã Triết hao phí mấy trăm vạn, bao khu truyện cổ tích, yên lặng chuẩn bị một màn cầu hôn lãng mạn cho cô.
Tuy nói là bao, nhưng vẫn mở cho du khách.
Anh muốn toàn thế giới, vì màn cầu hôn này, làm chứng!
Tất cả giống như trong truyện...
Nhưng hiện thực chính là...
Mộ Nhã Triết ngồi trên xe, ảo não nâng trán, bị đám người kích động hưng phấn đi theo, trong tay cầm máy ảnh chụp!
Cũng may, anh và Vân Thi Thi đều đeo mặt nạ.
Nhưng Mộ Nhã Triết luôn quyết đoán đột nhiên cảm giác được, có một chút mất mặt!
Thật là trẻ con!
Kỳ thật, anh cảm thấy phương thức cầu hôn này, đối với anh mà nói, khó tránh