Chỉ là...
Haiz...
Mộ Nhã Triết ngồi ở trên xe ngựa, thân thể kéo căng.
Vân Thi Thi nghiêng đầu qua, dở khóc dở cười nhìn giờ phút này, biểu cảm Mộ Nhã Triết căng cứng như tắc nghẽn, lại không biết nên khóc hay nên cười?
"Mộ Nhã Triết, có phải anh cảm thấy rất mất mặt đúng không?"
Cô bật cười hỏi.
Muốn một người cao quý lạnh lùng như anh, mặc lễ phục vương tử, ngồi trên xe ngựa ngây thơ như vậy đi dạo, hoàn toàn có chút ấu trĩ một chút!
Mộ Nhã Triết không muốn nói chuyện.
Vân Thi Thi cuốn lấy tay anh: "Có phải anh vì cho em một kinh ngạc, cho nên, len lén chuẩn bị nhiều như vậy?"
Mộ Nhã Triết sờ lên tóc cô: "Đêm nay vui vẻ chứ?"
"Vui vẻ! Đương nhiên vui vẻ!"
Vân Thi Thi lại cúi đầu nhìn thoáng qua lễ phục trên người, không hiểu hỏi: "Cái lễ phục trên người là từ đâu tới?"
"Đã sớm thiết kế."
Mộ Nhã Triết nói: "Thời trang xuất sắc trên Milan, chủ đề truyện cổ tích mùa xuân của Mchanel."
Anh nhìn trúng, liền dựa theo kích thước của cô mà đặt một cái.
Vân Thi Thi cảm động đến nói không ra lời.
Có đôi khi, hai cha con Hữu Hữu và Mộ Nhã Triết, thật sự có một điểm chung mạnh.
Hai người ngoài mặt, nhìn rất cao quý, lạnh lùng, nhưng mà có đôi khi, đối đãi với người yêu, lại là ấm như vậy.
Lần này Mộ Nhã Triết thực sự làm ấm lòng cô.
"Mộ Nhã Triết..."
Vân Thi Thi kéo cánh tay của anh, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng: "Em... Em yêu anh..."
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Cảnh đêm mê người, đốm lửa nhỏ sáng chói.
Vân Thi Thi nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Một bên, Mộ Nhã Triết thấy buổi đêm lạnh, cỏi áo khoác trên người ra, choàng lên trên vai cô.
Ôm bờ vai cô, anh hỏi: "Hôm nay, bộ phim đã quay hết?"
Vừa nhắc tới cái này, vẻ mặt Vân Thi Thi ảm đạm, thở dài một cái, cô đơn trả lời: "Không có..."
"Không có sao?"
"Hôm nay em không có phát huy tốt, cho nên, bị đạo diễn cố mắng thảm!"
"Em không có phát huy tốt sao?"
Mộ Nhã Triết nghi ngờ nói: "Trạng thái không tốt?"
"Ừm." Vân Thi Thi vừa gật gật đầu, chợt nhớ tới nguyên nhân hôm nay cô