Mộc Tịch nói xong, dừng một chút, càng nói càng dũng cảm, chủ yếu là, cô ấy càng nghĩ càng ấm ức thay Thi Thi.
Dựa vào cái gì chứ?
Thi Thi quay phim vất vả bao nhiêu, thù lao đóng phim khó khăn lắm mới kiếm được, cũng vì mấy thân thích cực phẩm này, vô duyên vô vớ phải trả tiền thuê nhà cho bọn họ.
Mộc Tịch biết mẹ con bọn họ nghèo, nhưng mà, bọn họ nghèo thì sao?
Biết rõ giá nhà ở thủ đô cao, vẫn muốn tới thủ đô lăn lộn.
Xong rồi, Thi Thi tốt bụng giúp bọn họ chọn nhà, bà ta dưới tình huống biết tiền thuê nhà rất cao, còn không biết xấu hổ yêu cầu đưa ra yêu cầu, vừa muốn lớn, còn muốn ở tầng trệt.
Sau cùng, còn yêu cầu Thi Thi giao tiền thuê nhà một năm cho bọn họ.
Vô sỉ cũng không thể đến mức này chứ?!
Chỉ muốn làm ký sinh trùng thôi!
Muốn đục khoét Thi Thi thôi!
Giờ đã lộ ra dáng vẻ khó coi như vậy, sau này còn không biết sẽ lăn lộn thế nào nữa!
Mộc Tịch càng nói, càng giận, thở phì phì, nếu cô là Vân Thi Thi, thì sẽ bắt bọn họ cuốn gói rời khỏi.
Vân Thi Thi nhíu mày, trong lòng cũng không thoải mái, lập tức cười nói: "Tôi không giúp bọn họ, tình huống sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng. Dù sao, chuyện mấy vạn đồng có thể giải quyết, cũng không tính chuyện lớn gì. Chỉ là Mộc Tịch, cô vất vả rồi..."
"Thi Thi! Cô... cô có nghe hiểu trọng điểm tôi nói không hả!" Mộc Tịch dùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nhìn cô.
*thành ngữ ‘hận thiết bất thành cương’: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn
Vân Thi Thi mỉm cười: "Cô yên tâm! Chỉ lúc này, dù sao, tôi giúp họ trả tiền thuê nhà một năm, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, sau này, cố gắng ít qua lại!"
Lúc này Mộc Tịch mới gật gật đầu.
Trả tiền thuê, ký hợp đồng, chuyện này, đại khái xem như xong rồi.
Nhưng mà, ngay lúc Vân Thi Thi và Mộc Tịch định về, Tương Ngọc lại kêu cô lại: "Thi Thi, cháu định đi hả!"
Mộc Tịch híp híp mắt theo bản năng, người đàn bà xấu này, định làm gì