Tương Ngọc lại nói: "Nhưng mà, thím thấy, người đàn ông này, vẻ ngoài quá đẹp trai, đàn ông càng đẹp, thì càng dễ ở bên ngoài..., lén vợ có người tình bên ngoài, cháu phải cẩn thận một chút! Đàn ông đẹp mắt, không đáng tin cậy! Rất dễ bị người ta nhớ thương!"
Vân Thi Thi nhíu mày.
Nói thực ra, những lời Tương Ngọc nói, nếu là mẹ cô, tuy có vẻ khó nghe, nhưng lời thật thì khó nghe, lời nói thấm thía, lo lắng cho cô mới nói như vậy.
Lời này do mẹ nói ra, thì rất có lý.
Nhưng thân phận như bà ta, quá xa lạ, khó tránh khỏi ý châm ngòi ly gián!
Vân Thi Thi cong môi... một cái, không muốn hàn huyên với bà ta: "Chuyện tình cảm, thuận theo tự nhiên, với lại, anh ấy tốt với cháu, cháu thương anh ấy, tương lai, cũng định nắm tay cả đời!"
Tương Ngọc cười kì lạ, lại dặn dò một câu: "Thi Thi! Tìm đàn ông, cần phải cảnh giác cao độ! Cháu xem, thím đây rất hối hận!"
"Hối hận?"
"Ai, chú của con, rất vô dụng! Thím đi theo ông ta, xem như chịu khổ nửa đời người! Con nói đi, thím của con, cũng coi như cần cù chăm chỉ, lúc tuổi còn trẻ làm ruộng, sinh con dưỡng cái cho ông ta! Ban ngày làm việc, buổi tối trở về hầu hạ già trẻ cả nhà."
Dừng một chút, Tương Ngọc lại kể khổ, "Thi Thi, cháu cũng nên biết! Cha cháu lúc còn trẻ đã tới thủ đô, đến trung niên, thì cũng có một phen tiền đồ! Nhưng mà, rất ít khi về quê! Bà nội cháu, phần lớn cũng do thím chăm sóc! Chú con giúp đỡ không nhiều lắm, mặc kệ mọi chuyện! Trước kia lúc ông ta làm việc, thu nhập cũng có một chút tiền bạc! Nhưng mà, sau này gặp chuyện không may trên công trường, bị tàn tật cả đời, một đồng bồi thường cũng không có! Lúc Cầm Lệ học đại học, ông ta lại còn tốt bụng, lấy tiền để dành Cầm Lệ cho đi học cho nhà các người..."
Nói xong, Tương Ngọc thở dài một tiếng.
"Cầm Lệ không được học đại học, cho nên... Chỉ có thể đi theo Thanh Miêu vào nhà xưởng làm thợ, tiền bạc cũng không nhiều! Không dễ dàng tới thủ đô một