Sao cô lại cảm thấy không thoải mái nhỉ!
Anh mới chỉ gọi một tiếng, sao cô lại cảm thấy kì lạ thế này…
Vân Thi Thi mặt thoáng đỏ, cô có chút xấu hổ, cô nhẹ nhàng cắn môi, sau đó ngập ngừng nói: “Chồng à, anh ăn xong rồi sao…”
Mộ Nhã Triết cười, anh rất thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng này của cô, nhất là khi cô rúc vào lòng anh, vẻ mặt xấu hổ nở nụ cười tuyệt đẹp.
Anh cúi đầu, dán mặt vào cạnh tai cô, sau đó nói: “Anh ăn xong rồi!”
Hơi thở anh rất ấm áp, nó đi vào tai cô, luồng khí không chỉ ấm mà còn rất nóng bỏng.
Cô đẩy anh ra, ngọ nguậy người, sau đó thoát khỏi lồng ngực anh, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, cô cầm bát lên, đi thẳng vào trong bếp.
Mộ Nhã Triết cũng đứng dậy, theo sau cô.
Tại phòng bếp, tràn ngập sắc đèn ấm áp.
Vân Thi Thi đặt bát vào bồn, sau đó bắt đầu rửa.
Anh đi đến, đứng sau cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, tựa đầu lên vai cô, sau đó lẳng lặng nhìn cô rửa bát.
Tiếng nước chảy từ vòi vang lên không ngừng.
Anh nhắm hờ mắt lại, tâm tình siết chặt bao ngày, rốt cuộc cũng đã giảm được không ít.
“Này này… anh đừng dựa vào em nữa được không hả!” Vân Thi Thi hằng giọng nói.
“Sao thế?”
“Anh nặng lắm!”
Vân Thi Thi ngừng một lúc, sau đó oán giận nói: “Ông chồng của tôi ơi, không những anh rất nặng, mà cằm anh dựa vào người em còn rất đau nữa đó!”
Mộ Nhã Triết như chống lại cô, tăng thêm lực một chút, làm Vân Thi Thi phải hít sâu một hơi.
Cô cuối cùng cũng hiểu, cằm nhọn cũng có thể giết người, không thể đùa được đâu.
Gương mặt Mộ Nhã Triết thật ra không phải là trái xoan hoàn toàn, nhưng đường nét trên gương mặt đều sắc nét rõ ràng, càng xuống dưới càng ‘nhọn’. Nhất là cằm, tựa vào vai cô, làm cô đột nhiên thấy có chút đau.
“Anh tắm trước đi, em dọn dẹp chút đã.”
“Ừm...”
Nói xong, Mộ Nhã Triết đi vào phòng tắm.
Vân Thi Thi sau khi rửa bát xong, trở về phòng, cầm theo áo ngủ vào phòng tắm, rồi quay lại phòng ngủ.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Mộ Nhã Triết mặc áo tắm đi vào phòng.
“Chồng, lại đây!”
Vân Thi