“Vợ à, hôn lễ của hai chúng ta, em muốn thế nào?”
Anh chỉ dịu dàng đặt một câu hỏi.
Cô có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.
Cô nghĩ, sỡ dĩ hôm nay anh đưa cô lên đăng ký kết hôn, chỉ vì anh nóng vội. Sau khi đăng ký, anh trở về công ty giải quyết công việc xong mới quay về nhà. Vì thế, cô còn tưởng trước mắt anh sẽ để hôn sự của cô sang một bên chứ!
Thấy anh chủ động nhắc đến, cô có chút bất ngờ.
“Anh đang lo cho hôn lễ của chúng ta?”
Mộ Nhã Triết gật đầu, anh trầm ngâm giây lát, lập tức nói: “Lo chứ, nhưng, ý kiến của em vẫn quan trọng nhất!”
“Ý kiến… của em?”
“Ừm...”
Mộ Nhã Triết biết, đối với phụ nữ thì hôn lễ là thứ thiêng liêng với họ, họ luôn hi vọng được làm chủ toàn bộ hôn lễ của mình. Đối với hôn lễ, họ luôn ôm ấp một ảo mộng, vì thế, anh nghĩ cô sẽ như những người khác, sẽ có nhiều ý tưởng cho hôn lễ của chính mình.
Nếu so sánh thì tính lãng mạn trong anh sớm đã chết rồi, vì thế anh chủ yếu sẽ lấy ý tưởng của cô tham khảo cho hôn lễ này.
Vân Thi Thi hỏi: “Ba của em đang hối em về lễ đính hôn của chúng ta, hôn lễ… em không vội đâu, vì thế chúng ta không cần phải gấp gáp chuẩn bị làm gì. Anh thấy… như thế được không?”
“Ừm..”
Mộ Nhã Triết gật đầu: “Chuyện hôn lễ, anh cũng không vội, thôi thì hoãn lại cũng tốt!”
Anh ngừng một chút, sợ cô hiểu lầm, nên anh lại nói: “Em đừng suy nghĩ bậy bạ, anh nói không vội vì anh lo. Đăng ký kết hôn thì dễ, nhưng tổ chức hôn sự thì lại rất phức tạp. Hôn lễ của chúng ta, phải tổ chức ở nơi long trọng, anh hứa với em, một ngày nào đó, anh sẽ cho toàn bộ người trên thế giới biết, em chính là cô dâu của anh!”
Vân Thi Thi khẽ run người, vì lời nói của anh khiến tâm cô dao động.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, anh nói: “Thi Thi, anh hứa với em, anh sẽ cho em một hôn lễ đẹp nhất trong thế kỷ! Em hãy nhớ lấy lời hứa này, nghe chưa?”
“Em nhớ rồi, lời hứa của anh, em nhớ rất kỹ rồi!”
Mộ Nhã Triết mỉm cười.
“Chuyện hôn lễ dù không vội, nhưng trước mắt chúng ta vẫn còn hai