Vừa nghe cậu nói vậy, Vân Thi Thi cảm thấy hơi hụt hẫng, còn tưởng rằng cậu đang muốn từ chối không tham gia hôn lễ.
Vì vậy trong lòng cảm thấy cô đơn, thể hiện ra từ giọng nói chuyện: "Tiểu Kiệt, có phải là... em vẫn không muốn tham dự hôn lễ của chị phải không?"
Mười lăm năm chia cách, mất mà tìm lại được, tình cảm chị em này cô quý trọng gấp đôi.
Nhưng đồng thời vẫn hy vọng, hạnh phúc của cô, có thể nhận được lời chúc phúc từ người thân.
Vị trí của Cung Kiệt trong lòng cô tương đương như với hai tiểu bảo bối kia vậy.
"Chị, em hiện tại có chuyện gấp cần bay tới Mỹ để xử lý, vừa mới xuống từ máy bay, không ở trong nước."
Dừng một chút, Cung Kiệt lại nói: "Còn về việc lễ cưới, cho em thêm thời gian suy nghĩ được chứ?"
Giọng nói của Cung Kiệt có chút hơi bất đắc dĩ.
Vân Thi Thi giật mình, nở nụ cười buồn nói: "Tiểu Kiệt, chị không bắt buộc em, cũng không muốn làm khó em! Mặc kệ em có tới hay không, chị cũng sẽ để trống một vị trí cho em!"
Đầu bên kia yên lặng chốc lát, không biết đang suy nghĩ gì, Cung Kiệt nói thêm: "Ừ, đã biết."
Sau đó cúp điện thoại, Vân Thi Thi thở dài một tiếng, mặc dù có thể coi là Cung Kiệt đã nhận lời, nhưng ngày đó cậu có tới hay không cũng không chắc.
Bây giờ Cung Kiệt đang ở nước ngoài, cái thiệp mời này dù có trang trí cẩn thận tỉ mỉ mấy, sợ rằng cũng không tới tay được đúng người cần tới.
Vân Thi Thi mấp máy môi, mở ngăn kéo, bỏ thiếp mời vào.
Ngày hôm sau, Mộ Nhã Triết cho người đưa Vân Thi Thi tới phim trường, rồi đi công ty.
Khi Vân Thi Thi từ phim trường trở về, Mộ Nhã Triết đã gọi sẵn tài xế chờ cô để chở tới tiệm áo cưới rồi.
LOVER, xưởng may lễ phục cao cấp.
Tuy nói là lễ đính hôn, áo cưới không nhất thiết phải mặc, nhưng cũng không thể thiếu.
Mộ Nhã Triết rời phòng họp từ sớm, ngồi chờ cô sẵn rồi.
Anh suy tính tương đối chu toàn, đem mọi việc an bài đầy