Vân Thi Thi cực kỳ bất ngờ và vui vẻ, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn qua cửa số có thể nhìn không xót thứ gì đến biển cả bát ngát xanh thẳm, bờ cát trắng tinh, những con hải âu tận tình bay lượn.
Mặt cỏ xanh nhạt dĩ nhiên đã được trang trí.
Nhìn từ nơi đây vừa lúc có thể nhìn thấy vườn hoa phía sau tòa nhà, hoa tươi tranh nhau phô bày sắc đẹp, đẹp không sao tả xiết!
Đây không phải lần đầu tiên cô đi đến nơi này, cảnh sắc lần trước cô nhìn thấy khác hoàn toàn bây giờ!
Xem ra người đàn ông nào đó gắng sức, làm theo mơ ước của cô, trang trí lại nơi này một lần nữa.
Rất đẹp.
Thật sự rất đẹp!
Nếu có thể, cô thật sự muốn sống cả đời ở nơi này, có bao nhiêu hạnh phúc!
Cô thích nhất biển cả xanh thẳm, cùng với bờ cát trắng tinh, đây là tiên cảnh mà cô mơ ước!
Vân Thi Thi ôm ngực, tim đập như sấm, tất cả mọi thứ trước mắt là bất ngờ và vui mừng lớn nhất của cô!
Phía sau đột nhiên có một đôi tay vươn ra.
Ngay sau đó, cô được một đôi tay có lực ôm vào lòng.
Thanh âm từ tính của người đàn ông kề sát bên tai cô, vang lên: “Thích không?”
Vân Thi Thi ngẩng mạnh đầu, đối diện với đôi mắt thâm thúy mê người của Mộ Nhã Triết, cô cười rất vui vẻ!
“Thích! Em rất thích!”
Vân Thi Thi còn chưa thỏa mãn quay đầu, ngó ra ngoài cửa sổ, khó có thể hoàn hồn.
“Những thứ này là anh… Chuẩn bị cho em sao?”
Cô có chút khó có thể tin, ảo giác giống như đang ở trong mơ!
Mộ Nhã Triết cưng chiều vuốt cái mũi của cô, “Nếu không thì còn có thể là ai?”
“Anh…”
Vân Thi Thi nghe lời anh nói, lại cảm động một lần nữa.
Người đàn ông này… Sao có thể cẩn thận như vậy chứ?
Còn có, anh là con giun trong bụng cô sao?
Cô nghĩ muốn cái gì, anh hình như có thể biết được vậy!
Rốt cuộc là anh đã làm như thế nào?
“Em thích là được rồi.”
Mộ Nhã Triết nhếch khóe môi lên, cũng lộ ra ý cười vui mừng.
Lúc trước anh thậm chí còn có chút khẩn trương.
Trước đây anh đều định đoạt