Một màn này khiến mọi người đều vui vẻ.
Ngay cả Vân Thi Thi cũng không kiêng dè, lén lút cười cười.
"Thằng nhóc ngốc nghếch này!" Hữu Hữu nói thầm một câu, chạy đến gõ lên đầu Mộ Dịch Thần một cái: "Thật ngốc quá đi, một con bồ câu nhỏ mà cũng không đối phó được."
Tiểu Dịch Thần lại càng cảm thấy oan ức hơn, nhìn Hữu Hữu, dáng vẻ như thể sắp khóc đến nơi.
"Hữu Hữu ngu ngốc, có giỏi thì em thử xem!"
Hữu Hữu kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra sờ lên đầu chú bồ câu, dễ dàng lấy được hai cái hộp nhỏ.
Sau đó, cậu xoay người giao lại hai cái hộp đựng nhẫn cho Mộ Nhã Triết.
Mộ Dịch Thần há hốc mồm khó tin.
Hữu Hữu và chú bồ câu như thể là tâm linh tương thông vậy!
Không công bằng!
Vốn dĩ theo kịch bản thì lúc này là thời khắc trao nhẫn thiêng liêng, cố ý lợi dụng sự hồn nhiên ngây thơ của trẻ con để tạo ra một cảnh tượng mới lạ đối với mọi người!
Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ nhón chân, cố gắng nhìn lên lễ đài, trong lòng hết sức tò mò, không biết rốt cuộc trong hai chiếc hộp kia chứa cái gì.
Xem dáng vẻ này thì hẳn là chuẩn bị trao nhẫn đính hôn rồi!
Hữu Hữu cười tít mắt mà nói: "Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần chúc cha mẹ trăm năm hạnh phúc! Hy vọng cha mẹ có thể yêu thương nhau, ở cạnh nhau đến lúc bạc đầu! Trong ngày quan trọng như hôm nay, bọn con có chuẩn bị cho cha mẹ một món quà."
Giọng nói ngọt ngào khiến khách khứa cười không ngớt.
Có một số khách mời biết Mộ Dịch Thần, nhưng số người biết Hữu Hữu lại rất ít.
Nhưng nhìn khuôn mặt Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần giống nhau như vậy, trong lòng mọi người cũng ngầm hiểu rằng cậu nhóc này chắc chắn là em song sinh của Mộ Dịch Thần.
Có lẽ là vì muốn bảo vệ con mình nên Mộ Nhã Triết mới không sớm công khai cậu nhóc trước công chúng.
Hữu Hữu nói đây là món quà bí mật dành tặng cho cha mẹ, đây không chỉ là lời nói dễ nghe ngoài miệng.
Đôi nhẫn đính hôn này thực sự là do Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần đích thân lựa chọn!
Đương nhiên, giá trị của đôi nhẫn này