Mộ Nhã Triết lại rất thoải mái ôm lấy eo cô, trong ánh mắt chúc phúc của mọi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Trên lễ đài, hai người ôm hôn nhau, người bên dưới cũng vỗ tay không ngớt.
Chỉ là anh cũng chỉ hôn khẽ một cái, sau đó buông ra.
Nghi thức đính hôn đến đây coi như đã hoàn thành!
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đi xuống, Mộ Dịch Thần đi từng bước một, nhìn thấy cha và mẹ hạnh phúc như vậy, cậu cũng không kiềm được vui vẻ.
Nhưng mà vì không tập trung nên đụng phải một người.
Cả người Mộ Dịch Thần lảo đảo sắp ngã ra phía sau, người đàn ông kia vừa đúng lúc vươn tay ra đỡ cho cậu đứng vững.
"Cảm ơn... A?"
Mộ Dịch Thần vừa quay đầu nói cảm ơn, ngẩng đầu lên lại thấy Cung Kiệt mặc một bộ đồ trắng, lúc này anh đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào cậu nhóc.
Hữu Hữu đứng lại bên người cậu, nhìn cậu ra vẻ ghét bỏ: "Thật là ngu ngốc, đi đường mà cũng có thể đụng vào người khác!"
"Vừa rồi là do anh lo nhìn cha và mẹ thôi!"
Cung Kiệt bỗng dưng cảm thấy có hứng thú, ngồi xổm xuống nhìn cậu nhóc, khóe môi khẽ cong lên, trên mặt hiện ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Anh cao xấp xỉ Mộ Nhã Triết, lại cộng thêm khí chất đế vương bẩm sinh, cho nên ngay cả lúc ngồi xổm xuống cũng khiến cho người ta cảm giác anh đang hạ mình vì đối phương!
"Cháu tên là gì?"
Mộ Dịch Thần nghe vậy thì lập tức nở nụ cười tự tin, tỏ rõ tác phong kiêu ngạo được di truyền từ Mộ Nhã Triết, giọng nói rất thản nhiên: "Cháu tên là Mộ Dịch Thần."
"Biết cậu là ai chứ?" Cung Kiệt cố ý đùa cậu nhóc.
Mộ Dịch Thần nghiêng đầu, sau đó cười nói: "Cháu biết!"
"A..?"
"Cậu là em trai của mẹ, cháu phải gọi cậu là cậu!"
Nói xong, Mộ Dịch Thần đưa tay ra sau lưng, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Cậu!"
Cung Kiệt bị cậu nhóc chọc cho cười: "Thật là ngoan!"
Mộ Dịch Thần lại nói: "Nhưng mà cháu đã kêu cậu là cậu rồi, có phải cậu nên cho cháu một bao lì xì không?"
Cung Kiệt ngây người: "...?"
Anh