Lục Cận Dự vỗ vỗ bờ vai anh ta: "Anh xem, mặc dù tiền lì xì rất tục, nhưng mà chị dâu lại thích!"
Mấy người anh em khác cũng thi nhau lên tiếng, bảo rằng sẽ chuẩn bị bao lì xì thật to, trêu chọc cho Vân Thi Thi bật cười.
Trên bàn tiệc, đồ ăn được lục tục đưa lên.
Khách mời đứng vây quanh bàn tiệc đứng, vừa chậm rãi ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ không ngừng nhìn đông nhìn tây giữa đám người, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng Cung Kiệt ở trước một bàn tiệc.
Hai người lập tức nhìn nhau, Vân Cầm Lệ xúi giục: "Chị, chị nhanh đến hỏi tên anh ấy đi!"
"Tại sao lại là chị đi hỏi?"
"Bởi vì hôm nay chị ăn mặc rất đẹp! Đàn ông luôn không thể cự tuyệt trước những cô gái đẹp!" Vân Cầm Lệ nói rất rõ ràng mạch lạc.
Trong lòng Vân Thanh Miêu rất vui vẻ, theo bản năng đưa tay lên sửa sang lại mái tóc, lại soi gương lần nữa, dặm lại lớp trang điểm rồi đi về phía Cung Kiệt.
Cung Kiệt bưng đĩa thức ăn, nhìn bàn tiệc muôn màu muôn vẻ, sau đó lại nhìn đến khu vực đồ ăn ngọt.
Anh cũng thích đồ ngọt như Vân Thi Thi, khó lòng chống cự được sức hấp dẫn của bánh ga tô.
Cung Kiệt vừa vươn tay ra, giữa chừng lại bị một cánh tay phụ nữ chặn lại.
Anh nhanh chóng rụt tay lại, nhíu mày.
Anh có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, bình thường không cho phép bất kỳ ai khác đụng vào người mình, cho dù tiếp xúc với người khác thì anh cũng sẽ đeo găng tay.
Anh không thích đụng chạm với người khác, ngoại trừ người thân bên cạnh anh.
Bởi vậy trong lòng Cung Kiệt rất khó chịu, không khỏi liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái.
Vân Thanh Miêu đỏ mặt đứng bên cạnh, nhìn anh với vẻ xấu hổ, tay chân lại luống cuống, trên mặt tỏ ý xin lỗi: "Thật xin lỗi... Tôi, vừa rồi tôi không cố ý."
Cung Kiệt lạnh lùng liếc cô ta một cái, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn lạnh như băng.
"Tôi... Vừa khéo tôi cũng muốn nếm thử chút đồ ngọt!" Cô ta miễn cưỡng cười