Cố Tinh Trạch bỏ lại một câu lạnh lùng, lập tức xoay người.
Ngay khi cô cho rằng anh ta muốn phủi tay rời đi, anh ta không có nâng bước chân, mà dùng một loại âm thanh vô cùng nhỏ, chậm rãi nói: “Thi Thi, em biết không?”
“… Hả?”
“Anh từng nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng không nghĩ tới, sẽ kết thúc như thế này.”
Cố Tinh Trạch đùa cợt cười, “Chỉ mong lựa chọn của em là chính xác!”
Nói xong, anh ta chống thân thể nặng nề, chậm rãi rời đi.
Vân Thi Thi nhìn theo bóng lưng cứng rắn của anh ta, lại cảm nhận được lạnh lùng trong lời nói của anh ta, ngực nặng trịch, giống như bị dao đâm một nhát mở miệng rất lớn, máu tươi chảy ròng.
Trên đường về nhà, Vân Thi Thi ngồi ở phía sau như người mất hồn, không yên lòng.
Hữu Hữu gọi một cuộc điện thoại cho cô, giọng nói nghịch ngợm vang lên trong điện thoại: “Mẹ, con thấy mẹ trên lễ công chiếu phim trực tiếp! Hôm nay mẹ thực xinh đẹp, quả thực là xinh đẹp đều biểu lộ ra hết!”
“Ừm…”
“Mẹ, chừng nào thì mẹ về nhà?”
Vân Thi Thi miễn cưỡng cười vui: “Mẹ đang trên đường về rồi! Chắc là khoảng 15 phút nữa thì về đến nhà!”
“Dạ! Vậy mẹ, mẹ có muốn ăn bữa ăn khuya không ạ?”
“Không cần.”
Đầu bên kia, Hữu Hữu nhanh nhạy cảm nhận được Vân Thi Thi đang trong trạng thái thất hồn lạc phách, có chút mất mát, không khỏi có chút lo lắng: “Mẹ, làm sao vậy ạ? Giọng nói của mẹ hình như… Cực kỳ không vui? Có phải có người bắt nạt mẹ hay không? Hay là ai làm mẹ giận rồi?”
“Không có… Chỉ là mẹ hơi mệt thôi!”
Hữu Hữu nghe xong cười, làm nũng nói: “Không sao! Khi nào mẹ trở về, Hữu Hữu sẽ xoa bóp bả vai cho mẹ!”
“Được! Hữu Hữu thực ngoan!”
Tắt điện thoại, Vân Thi Thi vô lực buông rơi cánh tay, ngó ra nhìn phong cảnh không ngừng vụt qua bên ngoài cửa sổ, bên tai vẫn còn vang vọng âm thanh của Cố Tinh Trạch.
- - Anh từng ảo tưởng qua vô số khả năng của chúng ta.
- - Lại không nghĩ rằng, sẽ có một loại kết thúc như thế này.
- - Chỉ mong lựa chọn của em là chính xác!
Vân Thi Thi nhắm chặt mắt, ép buộc mình không suy nghĩ miên man.
Cô vừa về đến nhà, Hữu Hữu và Tiểu Dịch