Đây chính là dụng tâm lương khổ của cậu đó!
Hữu Hữu ngốc nghếch đó sao có thể hiểu được?
Nhưng chuyện này đúng là oan uổng Hữu Hữu rồi.
Thực ra Hữu Hữu không có nói ra miệng, nhưng mà thực tế thì sao?
Cậu đã lấy danh nghĩa của Nhạc Trí, mua mấy trăm vạn vé xem phim, phát theo danh sách trước.
Tập đoàn Nhạc Trí lấy lễ giáng sinh tặng quà cho 500 khách hàng mua sắm, tặng kèm vé xem phim điện ảnh ‘Quả trám’.
Đưa tặng không công thật lãng phí sao?
Chẳng những có thể đề cao doanh số buôn bán, còn có thể nhân tiện ủng hộ phim điện ảnh của mẹ, một bước cờ này của Hữu Hữu có thể nói là rất kỳ diệu.
So với cậu, tâm tư nhỏ của Tiểu Dịch Thần non hơn một chút!
Hữu Hữu lạnh lùng hừ một tiếng, nhân tiện âm thầm khách sáo một phen với Tiểu Dịch Thần.
Vân Thi Thi nhìn hai thằng nhóc nhà mình, tâm tình không vui nhẹ nhàng hơn trong nháy mắt, ôm lấy hai đứa bé đáng yêu, cô mỉm cười nói: “Hai đứa nhóc các con, rõ là… Mẹ yêu các con chết mất!”
“Mẹ yêu con thì được, còn tên đần độn Mộ Dịch Thần, mẹ không cần yêu đâu.” Hữu Hữu ở trong ngực cô lạnh lùng nói ra một câu.
Tiểu Dịch Thần ấm ức kêu lên: “Hữu Hữu, em ghét bỏ anh!”
“Ai ghét bỏ anh cơ?”
Hữu Hữu lại kiêu ngạo hừ lạnh, lập tức khẽ nói ra một câu: “Em không muốn làm bạn với một tên ngu ngốc! Lại còn bao cả rạp chiếu phim… Mộ Dịch Thần, anh có tiền đồ một chút! Xem ra cha cho anh không ít tiền tiêu vặt!”
Tiểu Dịch Thần ấm ức giơ ngón tay lên: “Chỉ bằng này thôi! Tiền tiêu vặt được như vậy là do anh đắng cay gom lại mới được!”
“Anh phải có ý đi chứ! Đứa bé bằng tuổi anh, có mấy trăm vạn tiền tiêu vặt không!” Hữu Hữu lạnh lùng nói ra một câu như vậy.
Mộ Dịch Thần chu cái miệng nhỏ, hờn dỗi.
Hữu Hữu này, một ngày không tranh cãi với cậu, giống như không thoải mái.
Cùng cậu ở chung lâu ngày, tuy đã quen những lời kiêu ngạo và ác độc của cậu, nhưng mà ngẫu nhiên bị châm chọc một phen, trong lòng vẫn bị thương.
“Được rồi! Hai đứa các con không được