Hoa Cẩm lại buồn bực, miễn cưỡng đáp lại vài tiếng, sau đó liền im lặng.
Cố Hiểu Dương nhìn thoáng qua sắc mặt của cậu ta, muốn mắng lại thôi, hiển nhiên ông cũng rất bận tâm đến Hoa Cẩm, không đắc tội được với cậu ta, trước mặt nhiều người như vậy, mắng vài câu xem như xả giận, thái độ cũng không quá mưc cường ngạnh.
Vì thế, ông nhịn cơn giận xuống, hít sâu vài hơi, răn dạy: "Kế tiếp, diễn cho hẳn hoi vào!"
"Vâng, tôi biết rồi, ngài đạo diễn." Thái độ của Hoa Cẩm rất hời hợt.
Cố Hiểu Dương vốn đã áp chế cơn giận xuống, lại bị một câu hờ hững này của cậu ta khiêu khích khiến cho cơn tức lại trào lên.
Ông đi nhanh tới, dí sát vào anh ta, nhìn chằm chằm anh ta, nghiến răng nghiến lợi, lấy giọng nói chỉ đủ để 2 người nghe thấy: "Cậu đừng tưởng rằng ỷ vào bối cảnh phía sau mà bày ra thái độ này ở đòan phim! Hoa Cẩm, cậu có thể tiến vào đoàn làm phim, nếu không phải có người giúp đỡ, ông đây cũng không thèm nhịn cái tính khí này của cậu đâu! Diễn cho hẳn hoi, nếu cậu không muốn diễn thì cút cho ông!"
"Tôi liền không cút."
Hoa Cẩm cười đầy tà ác, ném qua cho ông một câu đầy khinh bỉ: "Có bản lĩnh, ông đá tôi ra khỏi đoàn đi? Đạo diễn Cố."
"Cậu - -!!"
Cố Hiểu Dương thở hổn hển, xiết chặt quả đấm, sau khi đè xuống lửa giận liền phất tay áo rời đi.
Vân Thi Thi lúng túng nhìn một màn bất ngờ này, có chút khó tin, vừa rồi Hoa Cẩm đứng đó, dáng vẻ ngạo mạn, làm như không phục, khuôn mặt nhăn nhó, hiển nhiên là cố ý làm khó dễ Cố Hiểu Dương.
Cô đi qua, kìm chế tính tình, nói: "Hoa Cẩm, anh có thể diễn hẳn hoi được không?"
Vân Thi Thi vừa nói, giọng nói hoa Cẩm liền mềm hẳn xuống, cười nói: "Tôi diễn tốt đấy thôi!"
"Đây là kết quả anh diễn tốt sao? Chỗ nào cũng có vấn đề, từ phản ứng cho đến lời thoại chỉ có vài câu mà anh NG bao nhiêu lần rồi?"
Hoa Cẩm bĩu môi, có chút không vui: "Trạng thái của tôi không được tốt."
"Trước đó đã cho anh thời gian điều chỉnh trạng thái, hiện tại anh lại nói với tôi trạng thái không tốt? Không biết