Ngữ khí của Hoa Cẩm rất kỳ lạ, mơ hồ làm cho người ta có một loại cảm giác cam chịu.
Vân Thi Thi không rõ vì sao anh ta lại nói ra những lời mạc danh kỳ diệu như vậy, cô lạnh lùng cười: “Ai mà chẳng muốn quay xong nhanh, về nhà làm bạn với người nhà.”
Trong mắt Hoa Cẩm là cô đơn, cười tự giễu, “Thật tốt. Có người đợi cô về nhà, nhưng tôi không có.”
Trong mắt anh ta, vừa có chút hâm mộ vừa có chút mất mát.
Vân Thi Thi, “…”
Hoa Cẩm cúi đầu, thỏa hiệp, “Được rồi, tôi sẽ cố gắng quay một lần là được, hẳn là sẽ không làm chậm trễ thời gian của cô.”
Phần diễn kế tiếp cực kỳ thuận lợi, tất cả phần diễn trên cơ bản đều quay một lần là xong.
Hoa Cẩm thật sự nổi dậy, thực lực làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, bất luận là ánh mắt chứa tình cảm cũng được, thần thái trong bộ phim cũng được, đều không hề có tỳ vết.
Tất cả mọi người tiên đoán, Hoa Cẩm nhất định có thể trở thành Cố Tinh Trạch thứ hai.
Anh ta có thực lực và tài năng như vậy mà.
Sau khi phần diễn chấm dứt, Hoa Cẩm còn ở lại diễn cảnh đêm, Vân Thi Thi kết thúc phần diễn, nhanh chóng về nhà.
Trên đường về, Mộc Tịch vừa lái xe vừa cẩn thận nói: “Thi Thi, cô có cảm thấy hay không, Hoa Cẩm đối với cô có một loại ỷ lại không hiểu được.”
“…?”
“Tôi cảm thấy hình như anh ta… Cực kỳ thích cô. Đương nhiên! Không phải là loại tình cảm yêu thích giữa nam và nữ, nói chung là cảm giác anh ta cực kỳ cô đơn, cho nên đối với cô, ỷ lại như em trai với chị gái!” Mộc Tịch nói chi tiết.
Nhắc đến Hoa Cẩm, Vân Thi Thi lại có chút đau đầu.
“Không cần để ý đến anh ta.”
“Sao vậy?”
“Người này thật sự là người kỳ lạ! Tính tình kỳ lạ, người cũng rất kỳ lạ!”
Mộc Tịch giật mình, lập tức cười nói: “Kỳ thật, tôi cảm thấy Hoa Cẩm vô cùng tốt!”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Trước kia lúc không tiếp xúc với Hoa Cẩm, đối với tên người này, tôi cảm thấy rất sợ hãi. Đều nói người đứng sau Hoa Cẩm không tầm thường, kim chủ đứng sau nâng đỡ anh ta thần bí khó lường, thực lực hùng hậu. Lúc trước Hoa Cẩm gia nhập