Anh ôm cô, cô cũng trở tay ôm lấy thắt lưng anh, nhiệt tình đáp lại anh, thậm chí cô vậy mà hiểu được chủ động cạy mở đôi môi mỏng của anh, cùng đầu lưỡi ấm áp của anh triền miên, khó khăn chia lìa.
Cô cũng rất nhớ anh.
Nhớ đến nhiệt độ trên người anh.
Nhớ đến độ cong mê người khóe môi anh.
Vân Thi Thi quyến luyến tô vẽ đôi môi anh, trải qua kiều diễm, thở hổn hển đáng yêu, đôi mắt đẹp như tơ mở to lười biếng, đánh giá khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
“Sao trở về muộn như vậy?” Anh sẵng giọng, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều, cũng không có một chút ý tứ trách cứ!
Vân Thi Thi trả lời: “Đoàn làm phim làm đến khuya, thời tiết lạnh, cho nên tiến độ chậm hơn một chút!”
“Đừng diễn phim nữa.” Anh cọ sát bên tai cô, hà hơi, thầm thì như vậy.
Anh không chỉ nó như vậy một lần.
Quay phim chiếm dụng quá nhiều thời gian giữa hai bọn họ.
Anh cảm thấy không hài lòng.
Trong mắt Vân Thi Thi có chút áy náy, cô nâng mặt anh, dỗ dành an ủi: “Không phải em trở về rồi sao?”
“Muộn như vậy, lại còn cây ngay không sợ chết đứng?”
Ngữ khí của Mộ Nhã Triết không tốt, tay đột nhiên tiến vào quần áo cô, ngăn cách bởi lớp vải bông, dễ dàng nắm trong tay mềm mại của cô, dán bên tai cô, ngữ khí có chút ái muội, “Em nói xem, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
“Này!”
Vân Thi Thi vừa tức giận vừa buồn cười, đẩy đẩy vai anh, “Em chỉ về muộn có một lát, chuyện này cũng phải trừng phạt sao?”
“Ừm hừ. Anh đợi em năm tiếng, em nói xem, có nên phạt em hay không?”
Khẩu khí của Mộ Nhã Triết cao ngạo, làm khóe miệng cô cong càng sâu.
Cô ôm vai anh, hôn lên môi anh, cười đáng yêu, “Ông xã đại nhân yêu quý, bồi thường như vậy có đủ hay không?”
“Không đủ!”
Vân Thi Thi lại hôn môi anh một phen, “Như vậy thì sao?”
“Không đủ!”
“Vậy thế nào mới đủ?”
Mộ Nhã Triết lưu luyến không rời ngậm chặt môi cô, sau đó hôn sâu, bám riết không tha thăm dò răng và môi của cô nhưng mà đúng lúc này - -
Chỉ nghe “Cạch” một tiếng - -
Cửa phòng ngủ được người ta mở ra.
Mộ Nhã Triết phản ứng kịp đầu tiên, nâng mắt, lại thấy Hữu Hữu mặc