Yết hầu của Hữu Hữu khẽ động, hắng giọng một cái, làm bộ như vô tội, đôi mắt mông lung buồn ngủ, có chút ý tứ hàm xúc: “Con khát nước, cho nên muốn uống chút nước ấm!”
“Ừm! Uống trà nóng là thói quen tốt, rất đúng!” Mộ Nhã Triết cực kỳ bình tĩnh nói.
Hữu Hữu nho nhã lễ độ tỏ vẻ: “Khấu tạ phụ vương ân chuẩn!”
Vân Thi Thi, “…”
Mộ Nhã Triết nhìn cậu thâm sâu một cái, ý vị thâm trường nói, “Uống nước ấm xong, thì nhanh đi ngủ đi, hiểu chưa?”
Hữu Hữu và anh nhìn nhau.
Cha con giao hẹn trong ánh mắt ngắn ngủi, cực kỳ hiểu ngầm.
Một người dùng ánh mắt nói: Cha và mẹ con đang bận.
Một người dùng mắt đáp lại: Con biết, con sẽ tránh đi.
Hữu Hữu gật gật đầu, hiểu ý cười, “Dạ!”
Lập tức cậu nhìn không chớp mắt đi về phía phòng bếp.
Không quá nửa phút, Hữu Hữu bưng một chén trà nóng, lập tức lại nhìn không chớp mắt đi về phòng ngủ.
Vân Thi Thi trợn mắt há hốc mồm, “…”
Mộ Nhã Triết hôn cô một lát, xem như biến loại đó thành an ủi: “Chúng ta tiếp tục.”
Vừa dứt lời, một âm thanh khụ truyền đến.
Hai người quay đầu lại, lại thấy Hữu Hữu ló đầu ra từ sau tường, sau đó tốt bụng nhắc nhở: “Buổi tối thời tiết lạnh, cha và mẹ phải chú ý nghỉ ngơi sớm một chút! Phải chú ý kết hợp giữa lao động và vui chơi!”
Nói xong cậu quay đầu bỏ chạy về phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Mộ Nhã Triết, “…”
Vân Thi Thi, “…”
Cái thằng nhỏ dở hơi này!
Trên mặt Mộ Nhã Triết là tươi cười, trong lòng mắng thầm một câu, vì thế ôm Vân Thi Thi kiểu công chúa đi vào phòng ngủ.
Sau khi vào trong phòng, dã tâm của người đàn ông dường như không cần che giấu quá nhiều, ôm cô vào người, nắm bàn tay nhỏ của cô hướng đến thắt lưng anh.
Vân Thi Thi vừa mới chạm vào, trên mặt lập tức giống như bị lửa thiêu!
Người đàn ông vội vàng, hiển nhiên là không có kiên nhẫn, cũng không nguyện ý hàn huyên quá nhiều, dự định trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính rồi!
Cô muốn né tránh, nhưng mà sức lực của anh rất lớn, nắm chặt tay cô không muốn buông ra.
Chỗ đó đã như hổ rình mồi, biến thành