“Không thì vì sao nửa đêm tôi tìm anh làm gì?”
“Không có việc gì cũng có thể tìm tôi mà.”
Hoa Cẩm lại nói, “Có thể làm rất nhiều chuyện đó.”
Vân Thi Thi nghi hoặc nhíu mày, cực kỳ hoài nghi trừng mắt nhìn anh ta.
Hoa Cẩm cảm thấy đôi mắt đó có rất nhiều ý tứ hàm xúc khó hiểu, sợ cô nghĩ lung tung, anh ta lập tức chính nhân quân tử cãi lại: “Ví dụ như - - nói chuyện phiếm, đánh bài nha. Gọi người lên, cùng nhau đấu địa chủ này.”
Vân Thi Thi lắc đầu bật cười: “Tôi không biết đánh bài, trình độ đấu địa chủ cũng bình thường, chỉ có thua tiền thôi.”
“Trình độ không tốt tôi có thể nhường mà.” Hoa Cẩm cười, có vẻ rất hào phóng.
Vân Thi Thi trêu chọc nói, “Tiền bạc của anh thật nhiều.”
“Mạt chược cũng có thể chứ.”
“Tôi không chơi mạt chược.”
Hoa Cẩm: “Vậy cô muốn làm gì?”
Vân Thi Thi mặc kệ anh ta, chậm trễ không ít thời gian, cô vẫn nên nhanh chóng đi tìm Tần Chu, vì thế nói: “Hừ! Không nói cho anh. Anh nhàm chán không ngủ được, đừng lôi kéo tôi nổi điên, đợi tôi tìm được Tần Chu, liền trở về phòng nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên máy bay.”
“Thi Thi! Đợi một chút.”
Hoa Cẩm thấy cô xoay người rời đi, lo lắng lên tiếng ngăn cản.
“Cái gì?”
Vân Thi Thi cảnh giác nhìn anh ta, không biết anh ta muốn làm cái gì.
“Không phải cô không biết số phòng của Tần Chu sao?”
“Ừm. Làm sao vậy?”
“Tôi có thể hỏi giúp cô.”
Năm phút sau, Vân Thi Thi có chút co quắp ngồi ở phòng Hoa Cẩm, ngắm nhìn xung quanh.
Hoa Cẩm ở trong căn phòng xa hoa, phòng còn to gấp đôi phòng cô, quan trọng là còn có vườn hoa, đứng ở trên sân thượng nhìn ra thành phố xa xa, phong cảnh rất đẹp, đẹp không sao tả xiết, hơn nữa xa xa nhìn lại, giống như đặt mình ở trong biển sao vậy.
Hoa Cẩm ngồi ở gần tủ cạnh đầu giường, một tay cầm điện thoại, nhìn cô đánh giá vườn hoa ngoài ban công, không khỏi cười nói: “Rất thích sao?”
“Ừm, rất thích.”
Vân Thi Thi ca ngợi từ tận đáy lòng, “Rất được, một gian phòng như vậy quá xa hoa rồi.”
“Vườn hoa ở trong phòng, có thể thưởng thức cảnh đêm,