Không phải anh ta còn hời hợt nói, không đau sao?
Năm tiếng trước, anh ta còn sinh long hoạt hổ, vì sao bây giờ nằm trong phòng này, âm khí u ám...
Mấy bác sĩ đi vào trong phòng, trong tay cầm báo cáo, một mặt nghiêm túc, giống như trao đổi cái gì.
Vân Thi Thi nhìn bọn họ lông mày nhíu chặt, chỉ nghe được "xác nhận", "tử vong", mấy từ ngữ lạnh lùng, trong nháy mắt khiến người sững sờ nguyên chỗ, thân thể cứng ngắc.
Tần Chu đứng ở một bên, bỗng nhiên nhíu mày, trên mặt hiện ra khó có thể tin.
Hoa Cẩm... Chết rồi?!
Làm sao có thể...
Anh ta có chút không thể tiếp thu được sự thật này.
Tần Chu đi ra phía trước, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Vân Thi Thi, muốn dìu cô đứng lên, đã thấy cô thất hồn lạc phách quỳ một chân trên đất, trừng lớn hai con ngươi, nước mắt tràn mi mà ra.
"Hoa Cẩm, anh không thể chết..."
Giọng nói ấm áp vẫn còn hiện rõ trước mắt, nhưng mà cảm giác tử vong trước mắt vây quanh cô, như thế nào cũng không thể tiếp thu được hiện thực tàn khốc này.
"Thi Thi, bình tĩnh một chút..."
Tần Chu không đành lòng, đỡ cô đứng lên.
Vân Thi Thi che mặt, nghẹn ngào khóc gào.
Tiếng khóc của cô, kinh động đến mấy bác sĩ, bọn họ lập tức vây quanh, tiến hành trấn an người nhà.
"Cô gái này, xin cô nén bi thương, không cần tổn hại thân thể."
"Thế sự vô thường, người mất đã đi, người sống hẳn nên mỉm cười mặt đối cuộc sống."
"Cuộc sống không như ý tám chín phần mười..."
...
Vân Thi Thi một câu cũng nghe không lọt, chỉ lo che mặt khóc, thương tâm gần chết.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân gấp rút.
Một người đàn ông khóc tê tâm liệt phế truyền tới.
"Hinh Nhi, Hinh Nhi..."
Tần Chu ngẩn người, không hiểu sao xoay người lại, đã nhìn thấy một người đàn ông tầm 29, 30 lảo đảo chạy vào, nhào tới giường bệnh nhuốm máu, ôm thi thể lớn tiếng khóc rống lên.
"Hinh Nhi... Hinh Nhi A!!! Là ai giết... Là ai giết em thành như vậy?! Là một người tốt, nói không còn... là không còn thế nào!? Sáng sớm nay còn thấy em tốt mà!"
Người