Mấy bác sĩ đứng ở một bên xông lại giải vây: “Anh này, bình tĩnh một chút. Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi! Người này không phải cái tên vô lại đâm vợ anh đâu, cái tên vô lại kia cũng bị thương, chỉ có điều hiện tại hắn ta đang ở đồn cảnh sát để thẩm vấn!”
Người đàn ông kia nhận ra bản thân đã hiểu lầm, lập tức buông Tần Chu ra, có chút áy náy.
Tần Chu sửa lại vạt áo bị nhăn, nhìn về phía giường bệnh một chút nhưng cơn giận còn đó, anh ta cố nén, ôn hòa nhã nhặn nói: “Người ở trên giường, là vợ anh?”
“Vâng, các người là...”
Vân Thi Thi trong lúc nhất thời, biểu hiện khác lạ nhưng không nói gì.
Cô đi tới, cẩn thận nhấc tấm vải trắng lên, nhìn đến mái tóc dài của người chết, thở dài một hơi, rồi che lại.
“Cô làm gì vậy hả!?”
Người đàn ông kia sắc mặt tái nhợt tiến lên, đẩy cô ra, mắt nhìn cô chằm chằm, hiển nhiên đối với hành động cực kỳ vô lễ của cô vô cùng oán giận.
“Xin lỗi! Ngại quá, hiểu lầm, hiểu lầm...”
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền tới âm thanh lúng túng của một người phụ nữ.
“Tổng giám đốc Tần, Thi Thi, các người....Đang làm gì thế?”
Vân Thi Thi và Tần Chu quay đầu lại, liền nhìn thấy Vũ Kỳ.
“Vũ Kỳ?” Tần Chu đặc biệt kinh ngạc.
“Các người...”
Vũ Kỳ liếc mắt nhìn thi thể ở đằng trong, không nói câu nào, cười lúng túng: “Các người phải chăng nhận lầm người?”
...
Nửa giờ sau, trong phòng bệnh.
Hoa Cẩm lẳng lặng nằm trên giường, mặt tái nhợt, gầy gò.
Anh ta nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng giờ khắc này, bởi vì mất máu quá nhiều, mà không còn sắc hồng nữa.
Anh ta rất gầy, bình thường, nhờ vào trang điểm còn có thể che giấu.
Bây giờ, bỏ đi tất cả son phấn, khuôn mặt thon gầy kia lộ ra.
Anh ta quá gầy.
Người mất máu quá nhiều, cần truyền hai bịch máu.
Vân Thi Thi ngồi ở một bên, liếc mắt nhìn tấm biển trên lơ lửng trên giường, viết tên thật của Hoa Cẩm – Dung Cẩm.
Hóa ra, đây là tên thật của anh ta.
Dung Cẩm...
Anh ta mà khoan dung à?
Vân Thi Thi ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Cẩm.
Trong