Cho đến 2h50 phút sáng, máy bay mới chậm chạp cất cánh.
Mở di động ra, nhận được tin nhắn của Tần Chu, một đoạn dài, báo cáo một loạt các chuyện đã xảy ra.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Tần Chu, đầu bên kia có tiếng chuông, Tần Chu nhanh chóng bắt máy.
“Ông chủ!”
Âm thanh kinh ngạc, như là nhìn thấy quỷ.
Anh ta không hề nghĩ tới, Mộ Nhã Triết lại tới Hải thị!
“Ông chủ, sao anh lại tới Hải thị?”
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Ở... Bệnh viện.”
“Bệnh viện nào?”
Tần Chu báo cáo địa chỉ, khi Mộ Nhã Triết muốn cúp máy thì Tần Chu bỗng nhiên vội la lên, “Ông chủ, hiện tại anh có thể đến đồn cảnh sát được không? Tôi đang ở đồn cảnh sát?”
“Sao lại ở trong đó?”
“Thi Thi, tạm thời anh hãy em tâm, cô ấy chỉ bị xước da một chút thôi, tôi đã sai người đi chăm sóc rồi. Có điều, chỗ tôi đang có chút chuyện, hy vọng anh tới xử lý.”
“Anh tự mình xử lý đi!”
“Tôi cũng muốn thế lắm, nhưng quyền tôi có hạn, chứ mà quyền to chức lớn thì việc gì phải phiền tới ông chủ như anh.”
Mộ Nhã Triết nhíu đôi lông mày, bắt đầu chăm chú lắng nghe.
“Chuyện gì?’
...
Nửa tiếng sau, Mộ Nhã Triết đã xuất hiện ở đồn cảnh sát.
Tần Chu vừa thấy anh, lập tức kích động, chạy vọt tới.
“Ông chủ, anh đến rồi!”
“Ừm!”
Mộ Nhã Triết biểu hiện có chút mệt mỏi, bay suốt đêm, hầu như không nghỉ, người bình thường đã không chịu nổi đến mức này rồi, dù cho anh có thể lực kinh người cũng có chút mệt mỏi.
Anh dường như chưa bao giờ biểu lộ sự uể oải như lúc này.
Tần Chu cũng nhận ra được sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh, có chút kinh hãi nói: “Ông chủ, xem ra anh rất mệt mỏi, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Nói đi, chuyện gì?”
Mộ Nhã Triết không để ý tới ý tốt của anh ta, đi thẳng vào vấn đề.
Tần Chu liếc nhìn đồng nghiệp bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Mẫn Vũ, bất đắc dĩ mím môi, tùy tiện nói: ‘Mộ Uyển Nhu chết rồi?”
“Mộ Uyển Nhu?”
Mộ Nhã Triết loạn nhịp