Anh căn bản cũng không nghi ngờ việc Mộ Uyển Nhu giả ngây giả dại.
Không có một ai có trình độ cao thâm như vậy.
Huống chi, dù cho cô ta giả ngây giả dại cũng chẳng có bản lĩnh như vậy, có thể điều tra từng bước chân của Vân Thi Thi, thậm chí ngay cả lịch trình cũng đều nắm rất rõ.
“Hiện tại, vấn đề vướng víu nhất chính là bất cứ lúc nào cảnh sát cũng có thể gọi đến, Thi Thi sẽ phải đối mặt với 24h thẩm vấn.”
“Chẳng phải anh đã nộp tiền bảo lãnh rồi sao?”
“Vô ích thôi.”
Mộ Nhã Triết đột nhiên cau mày, “Vô ích?”
“Tôi đã vận dụng hết thảy những mối quan hệ rồi cũng không biết tại sao... Dường như có người quyết tâm đối nghịch với Thi Thi, vậy nên, Thi Thi hiện tại vẫn bị liệt vào dạng tình nghi.”
“Xem xét thế nào rồi?”
Tần Chu còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên, một cảnh sát trưởng cấp bậc cảnh viên chạy ra từ phòng thẩm vấn, đi theo sau là quản lí khách sạn cùng mấy người phục vụ.
Anh ta nhìn lướt qua Mộ Nhã Triết, vô cùng lo lắng.
Thấy anh đang nói chuyện với Tần Chu, cảnh sát trưởng chất vấn: “Anh là người nào? Sao lại ở đây?”
Mẫn Vũ đứng một bên thấy ngứa ngáy với cái thái độ này, đứng ra trách cứ, “Anh có thân phận gì...”
Mộ Nhã Triết ngăn cản anh ta.
Mẫn Vũ hiểu ý, lập tức lùi về sau.
Cảnh viên liếc mắt nhìn Mẫn Vũ một cái, hừ lạnh một tiếng, lập tức nói: “Đừng tưởng rằng có chút quyền chút thế mà ở đây làm càn! Nơi này là nơi nghiêm túc, cần thái độ đoan chính, đừng tỏ vẻ diễu võ giương oai ở đây!”
Anh ta hiển nhiên là không biết thân phận của người đàn ông trước mặt nhưng nếu như biết được, chắc chắn sẽ không hung hăng càn quấy như thế.
Trong đồn cảnh sát, cảnh viên lúc nào cũng tỏ ra vẻ thần bí.
Mộ Nhã Triết chậm rãi nói: “Tôi là chồng của Vân Thi Thi.”
“Ồ, may quá! Anh đến đây cùng tôi, ghi chép một chút.”
Lập tức, cảnh viên kia chỉ vào Tần Chu rồi hỏi: ‘Vân Thi Thi đang ở đâu? Bảo cô ta đến đồn ngay, tôi cần hỏi cô ta chút chuyện.”
Tần