"Cái gì?!"
Cô cả kinh mở to hai mắt nhìn, có chút sững sờ nhìn về phía Tần Chu, sắc mặt căng cứng.
Tống Ân Nhã mất tích!
"Chuyện gì xảy ra?"
Tần Chu có chút mờ mịt lắc đầu, cũng hiển nhiên không hiểu rõ: "Không rõ, trợ lý của Tổng giám đốc Mộ chỉ gọi điện thoại đến nói một câu như vậy, đại khái Tổng giám đốc Mộ vội vàng về thủ đô, cũng là vì xử lý chuyện này!"
"Tống Ân Nhã mất tích... Cô ấy sẽ đi đâu?"
Vân Thi Thi cắn môi, không hiểu cái cô Tống Ân Nhã này rốt cuộc lại muốn làm cái quỷ gì.
Cô ta không phải cắt cổ tay sao?
Không lo mà nằm ở bệnh viện, không hiểu làm sao lại mất tích?
"Thi Thi, em cũng đừng quá khó chịu. Vừa rồi, anh không tiện nói, kỳ thật em hiểu quá lố ý của tổng giám đốc Mộ rồi."
Vân Thi Thi ngước mắt, sau khi Mộ Nhã Triết đi, Tần Chu liền yên lặng bầu bạn bên cạnh cô, lại cũng không nói gì, chỉ là dỗ dànhh an ủi cảm xúc của cô.
Thẳng đến khi cảm xúc của cô ổn định, tỉnh táo lại, anh ta mới quyết định cho thấy thái độ của mình một chút.
Vân Thi Thi lại không hiểu ý anh ta muốn biểu đạt.
"Hiểu quá lố?"
Tần Chu đứng trên lập trường người xem, trình bày một chút thái độ của mình: "Kỳ thật, chưa nói tới cái gì là tin tưởng hay không tin tưởng, chỉ là không có bất kỳ người đàn ông nào, trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình cùng người đàn ông khác thân mật, mà lại thờ ơ."
"Thân mật?"
Vân Thi Thi giống như cười mà không phải cười, có chút im lặng.
Cô chậm rãi nhìn thoáng qua Hoa Cẩm ngồi dựa trên giường bệnh, sắc mặt ảm đạm: " Hoa Cẩm là vì em mà bị thương, em chắc chắn phải bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy, đến khi vết thương lành."
"Thế nhưng tổng giám đốc Mộ cũng biết như vậy sao? Anh ấy nhìn thấy, chỉ là em và Hoa Cẩm thân mật. Anh ấy để ý em như vậy, ý muốn sở hữu em mạnh như vậy, làm sao lại không suy nghĩ lung tung."
Vân Thi Thi trầm mặc một trận, cúi đầu, lâm vào trầm tư.
Tần Chu lập tức cười một tiếng: " Kỳ thật, Tổng giám đốc Mộ có đôi khi, tính tình có chút trẻ con. Về mặt tình cảm, rất cố chấp, thậm chí có một chút chuyên chế, đối với tình cảm có ham muốn khống chế