Một thìa ớt, thành phương thức bốc hơi cảm xúc đơn giản nhất.
Khi đó ông chủ không hiểu vì sao cô khóc, còn tưởng rằng là bị cay, khuyên bảo, “Đừng ăn cay như vậy! Dạ dày sẽ không chịu nổi.”
Vân Thi Thi hàm chứa nước mắt cười, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm ức.
Nhưng hôm nay hồi tưởng lại, lúc đó cuộc sống tuy gian khổ, nhưng cũng là hồi ức không tệ.
Ít nhất lúc hồi tưởng lại, thổn thức rất lâu, rồi lại cảm thấy rất thú vị.
Ăn cay cũng có thể rèn luyện, tựa như nhân sinh vậy, sẽ theo năm tháng từ từ lớn dần.
Vân Thi Thi lấy lại tinh thần từ trong mạch suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Cung Kiệt, “Tiểu Kiệt, trước đây chị thường xuyên đến nơi này, đường Tân Dân rất rộng, có rất nhiều chỗ để chơi.”
“Hả, ví dụ như là?”
“Em đợi chị một lát, chị xem ‘Kinh phí’ của chúng ta.”
Vân Thi Thi mở ví da ra, lục lọi một phen.
Một trăm đồng, trừ đi phí đậu xe 10 đồng, hai bát Ma Lạt Thang 28 đồng, còn lại 62 đồng.
Cô mím môi cười, liếc mắt nhìn anh, giống như tinh linh cười khẽ, thần bí trừng mắt nhìn, “Tiểu Kiệt, chị đưa em đi chơi trò chơi trước đây Hữu Hữu thích nhất có được không?”
Cung Kiệt có chút ghét bỏ, kiêu ngạo mà tỏ vẻ, “Không cần, quá ngây thơ rồi.”
“Hừ, trò chơi mà Hữu Hữu chơi, em nhất định không chơi được đâu.”
Trò khích tướng này, đối với Cung Kiệt lần nào cũng thành công.
Lúc này anh không vui nói, “Trò chơi trẻ con, em có thể không chơi được sao?”
Vân Thi Thi dắt tay anh, cười nghịch ngợm, lập tức kéo anh đi xuyên qua dòng người, cuối cùng, đi tới một quầy hàng.
Quầy hàng này có tổng cộng bốn cánh cửa, nhưng mà do một ông chủ mở.
Ông chủ là một ông chú trung niên, coi như quen biết Vân Thi Thi đã lâu, trước đây cô thường xuyên dẫn Hữu Hữu đi đến nơi này chơi đùa.
Trong lòng Vân Thi Thi cảm khái một tiếng: Thơ ấu đó!
Cung Kiệt nhìn thoáng qua, nhưng mà vẻ mặt đầy mây đen.
Bốn quán nhỏ này cạnh nhau, tổng cộng chia làm bốn trò chơi.
Vân Thi Thi dẫn anh đi đến một trong bốn quầy hàng đó, chỉ thấy trong cửa hàng không lớn, bày một cái máy ném bóng rổ, máy ném bóng rổ rất cao, hơn nữa lại còn di động trái