Cô ta không phải người phụ nữ đầu tiên anh ta bao nuôi.
Từ khi anh ta bước chân vào đời, đã từng bao dưỡng biết bao phụ nữ, dù không biết thân phận của anh ta, những cô gái đó chỉ cần thấy anh ta ra tay hào phóng, người nào mà không mong quấn lấy anh ta, muốn quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng, muốn túi sách, muốn kim cương, muốn đồ xa xỉ, cái gì cũng có, đến khi chia tay, dã tâm vẫn bừng bừng cố kiếm một cái giá trên trời làm phí chia tay.
Nhưng người phụ nữ này thật kỳ lạ.
Rõ ràng tháng nào anh ta cũng gửi cho cô ta mấy chục vạn, nhưng cô ta vẫn ở cái chung cư bình thường như trước, cách ăn mặc cũng thực sự bình thường, không đua đòi các thương hiệu cao cấp, càng không dùng túi xách hàng hiệu, nghe nói cô ta có hai tài khoản, Mộ Yến Thừa tò mò, kiểm tra một lượt tài khoản ngân hàng đã cho cô ta, sinh hoạt phí hàng tháng ngoại trừ tiền thuê nhà, điện nước ăn uống chi tiêu cơ bản, còn lại gần như không có động đến.
Người phụ nữ này!
Thật khác biệt.
Mộ Yến Thừa nghĩ rồi cười nhạt.
Chẳng lẽ, cố ý làm ra bộ dạng này để làm anh ta cảm thấy hứng thú sao?
Tự kiềm chế ham muốn của mình, cố tỏ ra là một cô gái không màng tiền tài, làm bộ thành một phụ nữ hiền lương thục đức, để cho anh ta hài long, muốn chiếm lấy lòng anh ta?
Có khả năng sao?
Trong tương lai hôn nhân của anh ta phải lấy gia tộc làm trọng, vợ anh ta, nhất định phải có xuất thân danh môn thế gia, hoặc cũng phải là hào môn thế phiệt, không thì cũng phải dòng dõi thư hương.
Anh ta và một người phụ nữ bình thường như vậy, căn bản là không có khả năng.
Điều anh ta để ý, cùng lắm chỉ là sắc đẹp của cô ta, tuổi xuân của cô ta, sự dịu dàng ôn nhu của cô ta, trừ những điều này ra, anh ta không tìm được bất cứ điểm gì khiến mình phải bận lòng.
Đến lúc chơi chán rồi thì tàn cuộc, để cho cô ta một khoản phí chia tay, đã là ân huệ lớn nhất của anh ta đối với người phụ nữ này rồi!
...
Tám giờ tối, Mộ Yến Thừa đúng giờ xuất hiện tại cửa chung cư của cô ta.
Chung cư Quốc Tế Phong Thần đã đi vào sử dụng tám năm, cũng không tính là cũ