Tư thái thoải mái như vậy, khiến cô ta sợ hãi, "kẻ xâm lược" là cô ta, rối loạn trận tuyến, thiếu kiên nhẫn rồi.
Bỗng nhiên Tống Ân Nhã cười lạnh một phen, bắt buộc mình cố gắng tỉnh táo lại, nói với cô, "Vậy cô cứ mỏi mắt mong chờ đi! Đến lúc đó, đợi nhà họ Mộ sắp xếp xong, vậy hy vọng cô làm phiền cô nhường chỗ lại, nhanh chóng xử lý xong thủ tục li hôn."
Bỗng dưng Vân Thi Thi im miệng không nói.
Tống Ân Nhã còn tưởng rằng cô đang hoảng thần, bắt đầu rối loạn rồi, vì thế, tiếp tục tự cho là đúng châm dầu vào lửa, châm ngòi thổi gió mà nói, "Lúc trước cô cần gì phải dây dưa trong lòng chứ, rõ ràng, cô và anh Mộ căn bản không thể lâu dài, lại còn mặt dày mày dạn muốn kết hôn với anh ấy. Nhưng cô cho rằng sau khi kết hôn, là có thể vĩnh viễn ở bên nhau hả? Ha ha! Đúng là suy nghĩ kỳ lạ!"
Hiển nhiên Vân Thi Thi cảm thấy thờ ơ với ngôn từ khiêu khích của cô ta.
Cô vẫn lạnh lùng từ đầu đến cuối, Tống Ân Nhã lại hoàn toàn không để sự lạnh lùng của cô vào mắt, lại mở miệng nói: "Kết quả thì sao? Còn không phải bị anh Mộ đá văng ra sao?! Đến lúc đó, người thuận lợi vui vẻ ngồi trên cái ghế nữ chủ nhân nhà họ Mộ, chỉ có thể là tôi! Ha ha ha!"
Vân Thi Thi lại đưa ra nghi ngờ, "Nữ chủ nhân?"
"Ừ. hừ?"
Tống Ân Nhã tự hào nói: "Sao nào? Gả cho anh Mộ, vậy chẳng phải là là danh chính ngôn thuận trở thành nữ chủ nhân nhà họ Mộ sao?! Tôi đủ tư cách này hơn cô nhiều, tôi xuất thân tốt, gia đình hơn hẳn cô, giữa chúng ta, nhà họ Mộ chắc chắn sẽ nghiêng về phía tôi. Thế lực của nhà họ Tống, cũng không đơn giản như cô tưởng. Nếu có nhà họ Tống giúp một tay, tương lai của anh Mộ, sẽ càng ngày càng tươi sáng. Còn cô thì sao?! Chỉ sẽ phải đối mặt với những ánh mắt thành kiến! Cô không biết sao? Thanh danh của cô ở nhà họ Mộ vô cùng xấu, tất cả mọi người cười nhạo cô là một chiếc giày rách, anh Mộ ở bên cô, cô sẽ chỉ