Nhưng không hiểu ra sao, bỗng nhiên từ chức, vì sao chứ?!
Cô ta thật sự không nghĩ ra, tầm mắt lạnh lẽo mà độc ác bỗng nhiên rơi vào trên người Vân Thi Thi, hoài nghi ép hỏi, "Là cô chứ gì?"
"Ừ?"
"Đều là vì cô, đúng không?!"
Tống Ân Nhã vừa ấm ức vừa phẫn nộ rống lên, "Anh Mộ vì cô, mới từ chức đúng không?!"
Vân Thi Thi mím môi mỉm cười, cũng rất thẳng thắn thành khẩn thừa nhận.
"Đúng vậy."
Cô nói rất hai chữ này nhẹ nhàng, nhưng lại giống như khoan tim, khoan sâu vào tim Tống Ân Nhã.
Cô ta ngây ngẩn cả người không biết làm sao.
Anh Mộ vì cô, mà buông tha cho vị trí chủ nhân nhà họ Mộ?!
Sao có thể như vậy...
Người phụ nữ này, cuối cùng có sức hấp dẫn thế nào, có thể khiến người đầy dã tâm như anh Mộ, buông tha cho giang sơn rực rỡ của Mộ thị?!
Cô ta không tin!
"Vì sao... Vì sao lại như vậy..."
Tống Ân Nhã vẫn cảm thấy khó tin, không ngừng thì thào tự hỏi, lại không thể đưa ra đáp án gì.
Vân Thi Thi tốt bụng giải thích, "Bởi vì nhà họ Mộ muốn anh ấy cùng lựa chọn giữa tôi và Mộ thị. Cho nên, đây là lựa chọn của anh. Câu trả lời này, có khiến cô hài lòng không?"
"..."
Thấy Tống Ân Nhã hoàn toàn sửng sốt, Vân Thi Thi cũng không muốn nhàn hạ thoải mái ở chỗ này trò chuyện với cô ta, kéo bàn tay đang nắm ống tay áo của mình ra, đi thẳng.
"Ầm" một tiếng, cửa lập tức đóng lại.
Tống Ân Nhã không còn sức lực ngã ngồi dưới đất, hai mắt trống rỗng, cả người lập tức tiều tụy, mất hồn mất vía...
Vì sao?!
...
Vân Thi Thi nổ máy xe, ngồi trong xe, nhìn vào chiếu hậu, trong gương chiếu ngược ra một gương mặt mang vài phần trắng xanh.
Cô sửa lại tóc mai bị gió phất loạn của mình, vẫn khó có thể hiểu rõ ràng nỗi lòng phiền muộn của mình.
Không phải không đủ tin anh.
Cô tin tưởng, con người vô cùng quyết đoán, vô cùng có trách nhiệm, thậm chí vì cô, vứt bỏ quyền thế của đàn ông, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cô.
Nhưng cuối cùng là thừa cơ hội thế nào, mà Tống Ân Nhã lại có thể thuận lợi mang thai con của anh?!
Thật ra cô đã từng xem qua báo cáo giám định như thế, bởi vì từng