"Chuyện em mang thai... không cần phải biết là bằng cách nào, nhưng chính xác là em đã mang thai con của anh, hiện tại đứa bé đã được bốn tuần rồi, em hy vọng anh sẽ có trách nhiệm đối với nó!"
Cô ta vừa dứt lời, ngoài mặt thì Vân Thi Thi tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Cái người tên Tống Ân Nhã này, có thể nói ra một cách ngang nhiên như vậy sao?!
Còn muốn đòi hỏi trách nhiệm từ anh!
Dựa vào cái gì chứ?!
Không giải thích được nguồn gốc của đứa trẻ, còn muốn dùng nó để đòi quyền lợi?
Có phải là suy nghĩ đã quá ngây thơ rồi không?
Mộ Nhã Triết dập tắt điếu thuốc, cũng chẳng nóng lòng vạch trần, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, giả bộ kiên nhẫn nghe tiếp.
Tống Ân Nhã thấy không có phản ứng gì, trong lòng lại cảm thấy tự tin hơn chút ít, nhìn thoáng qua Vân Thi Thi rồi lại nhìn anh, tiện đà nói tiếp: "Em nghe người phụ nữ này nói rằng, anh vì cô ta mà từ bỏ chức gia chủ của nhà họ Mộ phải không? Nếu quả thực như thế, anh Mộ, anh điên rồi sao? Nhìn từ trên xuống dưới nhà họ Mộ, ai cũng vì vị trí này mà tranh tới đầu rơi máu chảy? Vậy mà anh có thể vì cô ta mà buông bỏ hết quyền thế và địa vị như vậy sao, sao anh lại nghĩ quẩn như vậy?"
Nghe câu hỏi này, Mộ Nhã Triết thờ ơ nói: "Nghĩ quẩn? Em sai rồi, đấy là do anh chán ngán vị trí đó, không can hệ gì tới cô ấy."
Tống Ân Nhã hết sức kinh ngạc.
Anh muốn bảo vệ Vân Thi Thi.
Lúc này anh còn muốn bảo vệ cô ta?
Anh từng đối với vị trí đó coi trọng biết bao?
Khi trước, vì đoạt được chức gia chủ của nhà họ Mộ, anh đã phải cố gắng vượt qua không biết bao nhiêu người, vậy mà bây giờ lại có thể buông bỏ một cách khẳng khái như vậy?
Đây không giống với tác phong của anh!
Ở trong lòng cô ta, anh cho tới bây giờ vẫn luôn là một người không từ thủ đoạn có dã tâm và năng lực bất phàm, quyết đoán mười mươi, nhưng hôm nay lại nói một câu đơn giản là "Anh chán ngán", tỏ ý từ bỏ.
Đây không phải là đang muốn bảo vệ cho Vân Thi Thi thì là gì?!
"Anh Mộ, cái gì gọi là chán ngán cái vị trí đó? Người phụ nữ này có thể