*đoạn này đổi xưng hô của MNT với TAN vì MNT đã trở mặt với TAN
Vân Thi Thi nghe đến đây thì không nén nổi tức giận, đáp lại một cách mỉa mai: "Tôi cũng khó mà so được với loại phụ nữ có thể không từ thủ đoạn dùng con cái để làm lý do ép buộc như cô, đã thế còn có thể nói ra một cách ngang nhiên như vậy! Tống Ân Nhã, đừng tự cho mình là đúng. Tôi có phải là gánh nặng cho anh ấy hay không, điều này còn chưa tới lượt cô tới ăn nói bậy bạ."
Tống Ân Nhã điên cuồng chỉ trỏ cô, cả giận nói: "Tiện nhân, không tới lượt cô dạy bảo tôi."
Vân Thi Thi chẳng những không giận mà còn cười, nói giọng mỉa mai: "Tôi cũng không cần cô phải dạy bảo, Tôi cảnh cáo cô, nói năng cho cẩn thận, đừng có chọc giận người khác, đừng để đến lúc tôi lại vui tính đạp sảy luôn cái thai của cô đấy!"
Lời nói dứt khoát như vậy, khiến cho Tống Ân Nhã sợ hãi rùng mình, theo bản năng che bụng dưới: "Cô dám?"
"Cô xem tôi có dám hay không? Có muốn thử một chút không?"
Vân Thi Thi nói, nắm đấm đưa ra phía trước.
Giống như đã muốn làm như vậy từ sớm rồi!
Nếu như không phải là cho rằng đứa trẻ vô tội thì ngay từ lúc Tống Ân Nhã cố ý dây dưa với cô mãi, cô đã đạp cho một cước rồi!
Tống Ân Nhã híp mắt cười lạnh: "Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà! Để cho anh nhìn thấu bộ mặt thật của cô rồi!"
Nói xong cô ta quay qua Mộ Nhã Triết nói: "Anh Mộ, anh nhìn xem, đây chính là người phụ nữ mà anh một mực bảo vệ đấy. Lại muốn hại con của anh và em đấy!..."
"Ai nói đứa trẻ trong bụng của cô là con của tôi thế?"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nhàn nhạt nói ra một câu như vậy, cánh tay vô thức dang ra, ôm lấy bả vai của Vân Thi Thi.
Động tác vô thức này, giống như cố ý muốn bảo vệ cô.
Tống Ân Nhã thấy vậy, tim liền nguội lạnh hơn phân nửa!
Nhưng ngay lập tức lại để ý tới lời nói vừa nãy của anh, giật mình, dùng hết lời để cãi lại: "Anh Mộ chẳng lẽ anh không tin tưởng lời em nói sao? Nếu như anh không tin em có thể làm giám định huyết thống, em..."
"Tống Ân Nhã,