Toàn thân cô ta bừa bãi, nhất là váy bị dính đầy sữa, phải thay một bộ đồ khác!
Tống Chính Quốc ổn định tâm tình, bỗng nhiên nói: "Đứa bé trong bụng Tống Ân Nhã là con của Mộ Yến Thừa phải không?"
Giang Khởi Mộng và Tống Vân Tích nhìn nhau một cái, gật đầu.
Tống Ân Nhã không ở đây, lúc này Tống Chính Quốc đang cầm một điếu thuốc, đưa lên miệng, thật lâu sau, ông ta mới trầm giọng nói: "Nhân lúc cái thai còn nhỏ, còn chưa thành hình thì xoá sạch đi!"
Giang Khởi Mộng cảm thấy kinh ngạc trước quyết định của ông ta: "Xoá sạch?"
"Nếu không thì sao?"
Tống Chính Quốc tức giận hừ một tiếng: "Chẳng lẽ còn muốn sinh cái đứa con hoang này?"
Tống Vân Tích lo lắng nói: "Ân Nhã... Ân Nhã sẽ đồng ý chứ?"
"Chuyện đã đến nước này thì không thể để nó tự quyết được nữa! Vừa nãy, ở trên xe nó đã đồng ý với tôi, toàn bộ chuyện này sẽ nghe theo sự xử trí của tôi! Đứa bé này không thể giữ lại được! Nó còn chưa kết hôn đã sinh con, đây không phải là cái cớ để người ta chê cười nhà họ Tống hay sao! Nhân lúc chuyện này còn chưa đồn ra ngoài, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, tìm một bệnh viện đáng tin rồi bỏ cái thai đi!"
Lời nói của Tống Chính Quốc bình tĩnh nhưng vô cùng tàn nhẫn.
Cực kỳ ngoan độc.
Chỉ có Tống Vân Tích nghe được trong giọng nói của cha tràn ngập sự khắc chế cùng thương tiếc, cho dù đau lòng nhưng vẫn phải tự ép bản thân tỏ ra tàn nhẫn!
Quả thật là như vậy, nếu giữ lại đứa bé này, chẳng những hại Ân Nhã mà còn huỷ hoại thanh danh của cả dòng họ!
Bước cờ mạo hiểm này, tuyệt đối không thể đi!
"Tôi thấy cũng không nhất định phải bỏ đứa bé này!"
Giang Khởi Mộng bỗng nhiên nói.
Tống Chính Quốc nhìn bà ta, lại ngoài dự đoán mọi người, không hề phản bác lời của bà ta, hỏi lại: "Theo ý kiến của bà, nên làm gì với đứa bé này bây giờ?"
Giang Khởi Mộng cảm thấy bất ngờ, bởi từ trước tới giờ, trong cái nhà này bà ta vẫn luôn không có địa vị gì.
Vậy mà lúc này, Tống Chính Quốc lại hỏi ý kiến bà ta, điều này ít nhiều khiến bà ta cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Bà ta