Một Thai Hai Bảo: Giám đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2190


trước sau



"Cha!"



Tống Vân Tích chẳng biết đã đứng trên cầu thang lên tầng hai từ lúc nào, yên lặng nghe toàn bộ chuyện này, nghe đến đây, rốt cuộc cũng nghe không nổi nữa, vì thế liền nói:"Cha, hiện tại, cha không cần kiêng kỵ người đàn ông này! Hiện tại chú Mộ không phải gia chủ nhà họ Mộ, chỉ có hai bàn tay trắng, cha sao phải cố kỵ chú ấy nữa? Nếu cha không xử lý được chú ấy thì giao cho con đi! Con có quen biết vài người anh em, vụng trộm giải quyết một người vừa nghèo vừa không có quyền chẳng phải việc gì khó!"



"Ngu ngốc!"



Tống Chính Quốc ngẩng đầu mắng anh ta: "Không biết bản thân được bao nhiêu cân lượng mà đòi làm chuyện đó! Còn nói cái gì mà quen biết vài người anh em, sẽ không phải là mấy thằng nhãi nhà họ Cố chứ? Không phải cha đã nói không cho con giao du với người nhà họ Cố sao?! Con còn dám ở sau lưng cha dây dưa với mấy người đó sao!"




Tống Vân Tích liền mặt đỏ tía tai, nói: "Con..."



"Có sức làm chuyện này, còn không bằng xem thêm nhiều sách, ít ra cũng được thêm chút kiến thức! Con cho rằng thằng nhóc Mộ Nhã Triết kia bây giờ không phải là gia chủ thì thực sự trắng tay sao?!"



Tống Chính Quốc hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:"Thằng nhóc kiêu ngạo đó, nếu đã không chừa cho mình đường lui thì làm sao có thể tiêu sái phủi tay nói đi liền đi?! Đừng nhìn cậu ta hiện tại như không quyền không thế, nhưng bây giờ nếu con muốn cứng đối cứng với cậu ta thì con cũng không phải đối thủ của cậu ta! Lúc trước khi còn nắm quyền trong tay, cậu ta nắm được đằng chuôi của không ít kẻ! Tam giáo cửu lưu* cũng được, bạch đạo hắc đạo cũng được, đều có người của cậu ta! Con đừng nghĩ lấy trứng chọi đá, bị vố một trận!"



Tam giáo cửu lưu: Đủ hạng người (các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội)>



Tống Vân Tích bị ông ta nói đến mức mặt lúc trắng lúc xanh, không phục hừ một tiếng, xoay người, sau đó hầm hầm đi vào phòng, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại!



Tống Chính Quốc càng tức giận, hùng hùng hổ hổ nói: "Thằng nhóc này xem ra đã bị tôi chiều hư rồi! Nói nó vài câu nó đã làm mình làm mẩy! Anh em nhà này có phải muốn tôi tức chết không?!"



Giang Khởi Mộng lập tức

khuyên giải an ủi nói: "Vân Tích còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông cũng đừng chấp nó làm gì!"



Tống Chính Quốc lại không cho là đúng, nói: "Đều đã hai mươi mấy tuổi, còn nói không hiểu chuyện, vậy phải đến khi nào mới tính là hiểu chuyện?! Bảy tám chục tuổi sao?!"




Tống Vân Tích đứng ở trong phòng, mặc dù hiệu quả cách âm tốt, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng đầy khó chịu truyền đến từ phòng khách của Tống Chính Quốc, lồng ngực nhất thời bùng kên một ngọn lửa giận, không chỗ phát tiết, anh ta nắm chặt quả đấm hung hăng nện lên cửa, nện đến vài cái cũng không biết đau, lúc này lửa giận mới nguôi đi một chút.



Mộ Nhã Triết!



Người đàn ông tàn nhẫn kia!



Nếu không phải anh ta, nhà họ Tống cũng sẽ không đến mức rơi vào tình huống khó khăn này!



Không được!



Vô luận thế nào anh ta cũng không nuốt trôi con tức này, nhất định phải cho Mộ Nhã Triết nếm thử một chút lợi hại mới được!



Nếu không, anh ta sẽ không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!



Nghĩ tới đây, Tống Vân Tích hung hăng nheo mắt lại, trong mắt bừng bừng lửa giận!




...



Đêm đã khuya.



Tại một góc phố Đông, xa hoa truỵ lạc.



Trong hội sở tư nhân Cảnh Dật cao cấp.



Đây là hội sở tư nhân cao cấp nhất xung quanh đây, là một trong 5 hội sở lớn tại thủ đô, từ giải trí, hội họp, đến khách sạn... Đầy đủ mọi thứ, đương nhiên phí hội viên rất đắt, một năm tới mấy trăm vạn, cũng không phải là người bình thường có thể gánh nổi.



Đến nơi đây, phần lớn đều là những nhân vật kinh doanh nổi tiếng, cũng không thiếu những con em quý tộc, đám nhà giàu mới nổi còn chưa đủ tư cách bước vào đây.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện