Tống Vân Tích vừa nghe liền cảm thấy khó hiểu: "Không có hứng thú?!"
"Hình như tôi không có nghĩa vụ phải giúp cậu."
Cố Cảnh Liên có vẻ rất không có kiên nhẫn, buông xuống một câu, trực tiếp đứng dậy, đi ra cửa.
Tống Vân Tích lập tức đứng lên nói: "Anh Cố, tôi không có ý này! Nếu, anh đồng ý xả cơn giận này giúp tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng! Thù lao sẽ không thiếu phần của anh! Chỉ cần anh có thể cho tôi xả một trận, tôi tuyệt đối sẽ cảm tạ hậu hĩnh!"
Cố Cảnh Liên bỗng nhiên cười, đi đến trước mặt anh ta, ha tay đút túi quần, hơi cúi người xuống, cùng anh ta đối mặt, hơi thở tà nịnh như lan: "Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng, tôi sẽ vì một người đến tên cũng không nhớ để trêu vào một đối thủ có thực lực ngang tôi?"
Tống Vân Tích kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh ta.
Trong mắt Cố Cảnh Liên bỗng xẹt qua một tia rét lạnh, ngón tay thon dài bắt lấy cái cằm của anh ta nâng lên, liếc mắt đánh giá anh ta một chút.
Tống Vân Tích quật cường không chịu cúi đầu, dáng vẻ như vậy lại có phần ngây thơ.
Cố Cảnh Liên bỗng nhiên hất mặt anh ta sang bên, khuôn mặt đẹp trai tà tứ hiện lên chút âm u lạnh lẽo, nói: "Người đàn ông có phân lượng như Mộ Nhã Triết, hoặc đừng tìm anh ta đối nghịch, hoặc chuẩn bị tốt tinh thần ngọc nát đá tàn, không lưu lại đường sống, nhổ cỏ tận gốc."
Dừng một chút, anh ta chậm rãi hỏi lại: "Cậu định trả giá như thế nào?"
"Anh muốn bao nhiêu."
"Tôi muốn bao nhiêu?"
Cố Cảnh Liên như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, lạnh lùng nói: "Có vẻ cậu không hiểu quy củ lắm!"
"Có ý gì?"
Cố Cảnh Liên vỗ vỗ khuôn mặt anh ta, hành động đầy ngả ngớn, ngạo mạn.
Tống Vân Tích vì hành động ngả ngớn đáng xấu hổ này mà ẩn nhẫn cắn chặt răng, lại nghe anh ta nói: "Giá trị con người Mộ Nhã Triết lên tới hàng tỉ, mạng của anh ta, cậu mua nổi sao?"
Nói xong, anh ta liền bỏ tay ra, cười lạnh lùng, xoay người, châm một điếu thuốc.
Cố Cảnh Liên thả ra một vòng khói, nửa híp mắt, bâng quơ nói: "Anh bạn nhỏ, chuyện phức tạp này không đơn giản như