Nhất là đôi mắt kia của anh ta, một đôi mắt câu hồn người, nguyên nhân chính bởi vì đôi con ngươi của anh ta không giống người thường.
Đôi con ngươi màu hổ phách thuần túy, hoàn mỹ giống như một viên ngọc lưu ly, bên trong tản ra ánh sáng mênh mông.
Đôi hàng mi khẽ nâng lên, bàn tay đưa đến trước mặt thuận tiện xem chút thời gian, khoảnh khắc ấy giống như dừng lại trước mặt Tống Vân Tích.
Anh ta vẫn luôn coi trọng thời gian, bởi vậy cho dù là người có thân phận gì tìm anh ta bàn chuyện cũng chỉ có 30 phút, nhất định phải lời ít ý nhiều, nếu không, anh ta cũng sẽ không có nhiều kiên nhẫn.
"Tìm tôi chuyện gì? Nói đi."
Tống Vân Tích có chút khẩn trương chà xát tay, nói vài câu khách khí, sau đó liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đem chuyện đã trải qua tóm tắt lại một lần.
"Mộ Nhã Triết này vô liêm sỉ, thật không biết trời cao đất dày là gì! Khinh người quá đáng! Tôi thực sự nuốt không trôi cơn tức này, trơ mắt nhìn anh ta giẫm nhà họ Tống dưới chân, cho nên, tôi muốn cho anh ta nếm thử chút giáo huấn!"
"Ồ...." Cố Cảnh Liên hơi vuốt cằm, khóe môi khẽ nhếch, ý cười tà nịnh, nói: "Cho nên? Tìm tôi là muốn phát tiết những bực tức này?"
Ý ở ngoài lời, trong giọng nói còn mang theo chút không vui!
Tống Vân Tích cùng Cố Cảnh Liên quen biết đã lâu, nhưng quan hệ của hai người nhiều nhất cũng chỉ được xem như là có chút quen biết.
Tống Vân Tích vẫn luôn muốn bám vào thân phận thái tử hắc đạo cùng bối cảnh hùng hậu của Cố Cảnh Liên, nhưng vô luận anh ta có a dua mịnh hót lấy lòng thế nào cũng không thể tiếp cận được anh ta.
Cố Cảnh Liên thật sự quá kiêu ngạo.
Tựa như quý tộc trời sinh, giơ tay nhấc chân, khí thế kia không ai bì kịp.
Tống Vân Tích nói: "Tôi tìm anh, là hi vọng anh có thể trút giận thay tôi! Anh Cố, tôi biết, anh là người có thủ đoạn, chỉ bằng anh, Mộ Nhã Triết đứng trước mặt anh nhất định là kẻ đáng thương nhất, còn không phải dễ dàng bị anh giẫm ở dưới chân sao?!"
"Không có hứng thú."
Cố Cảnh Liên thấy phiền ngắt lời anh ta, sắc mặt lãnh đạm, lười biếng ngáp một cái.
Mộ Nhã Triết...?
Chuyện Mộ Nhã Triết từ bỏ quyền làm chủ nhà họ Mộ, anh ta cũng đã nghe qua.
Nhưng anh ta cũng không nhàm chán đến mức đi đối đầu với bá chủ một phương như Mộ