Vì thế, ông nói một câu như vậy, “Giao thừa, tôi muốn ăn cùng cả nhà anh trai, không cần tụ lại cùng một chỗ ăn cơm!”
Tương Ngọc nghe xong, lập tức không vừa ý, “Làm sao vậy? Chê chúng tôi vứt bỏ ông sao, ném ông đi phải không? Anh trai ông giàu có, sinh ra một đứa con gái hăng hái tranh giành lại còn có con rể nhiều tiền như vậy, cho nên, không tiếp nhận mấy người thân như chúng tôi có phải không? Làm sao vậy? Là người một nhà, chúng tôi lại không ham cái gì, giao thừa cùng ăn một bữa cơm cũng không được sao?”
Thực tế thì sao?
Hai tháng này, tiền Tương Ngọc mang từ quê lên, đã sớm dùng hết rồi.
Trước khi lên thủ đô, Tương Ngọc và hai chị em Vân Thanh Miêu đối với cuộc sống ở thủ đô, còn ôm ấp hi vọng và chờ mong, chỉ khi nào thuê nhà cửa ở thủ đô, bắt đầu sinh hoạt, áp lực giống như núi đè xuống, ép bà ta không thở nổi!
Tiền thuê nhà cao, chi tiêu hàng ngày, thêm phí sinh hoạt và giá cả ở thủ đô, có thể duy trì chi tiêu căn bản, đều gian nan vô cùng.
Vân Cầm Lệ và Vân Thanh Miêu cũng giữ khuôn phép tìm việc làm, làm công, nhưng bọn họ vừa đến thủ đô, toàn bộ đều chưa quen thuộc, đừng nói là kiếm tiền, mỗi người một tháng hơn ba ngàn, cộng lại hơn sáu ngàn, ngoại trừ phí ăn uống và đi lại, còn thỉnh thoảng đi dạo trung tâm thương mại, tiền bạc lập tức hết sạch!
Tương Ngọc trái lại da mặt dày, mở miệng nói với Vân Nghiệp Trình mấy lần, nói là không có tiền, mượn ít tiền, Vân Nghiệp Trình hiểu rõ, tiền này một khi cho mượn, giống như bát nước đổ đi!
Nhưng ông lo lắng, nếu ông không cho mượn tiền, ba mẹ con này sẽ đi tìm Vân Thi Thi, tất nhiên sẽ quấy nhiễu không ít.
Vì thế ông vụng trộm cho mượn tiền sau lưng Vân Nghiệp Hậu, nhưng một khi Tương Ngọc nếm chút ngon ngọt, tham lam vừa lên, có thể thu không được.
Đêm 30 này, Tương Ngọc bề ngoài đàng hoàng bảo là muốn tụ họp, cùng ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng thực