Vân Nghiệp Trình lập tức đứng dậy, muốn đi mở cửa, Mộ Nhã Triết đột nhiên đè vai ông lại, “Cha, cha ngồi đi, để con đi mở cửa.”
“A, được!”
Vân Nghiệp Trình thụ sủng nhược kinh cười cười, ngoan ngoãn nghe lời anh nói, ngồi xuống.
Mộ Nhã Triết đi đến cổng vòm, mở cửa, chỉ thấy người xuất hiện ngoài cửa, đúng là Cung Kiệt.
“Anh rể?”
Cung Kiệt thấy anh mở cửa, cũng có chút bất ngờ, nhíu mày, nhưng mà cực kỳ tự nhiên gọi như vậy.
Mộ Nhã Triết “Ừm” một tiếng.
Hôm nay ngoài dự liệu của mọi người, Cung Kiệt không mặc áo gió trắng đen có dấu hiệu đó, chỉ thấy anh mặc áo sơ mi đỏ bên trong, bên ngoài là áo khoác màu đen, áo khoác rất dài, qua đầu gối, chiếc quần dài thẳng tắp màu đen phối với đôi giày màu đen, cả người có vẻ hăng hái, thon dài, khí thế bức người.
Cũng không biết có phải thuận theo ngày vui hay không, chỉ là anh mặc áo sơ mi màu đỏ, làm nổi bật lên làn da trắng nõn và khuôn mặt thâm thúy, hơn nữa còn có vẻ tà mị lạnh lùng.
Rất ít người đàn ông có thể mặc được áo sơ mi màu đỏ.
Hai tay anh để vào trong túi áo khoác, đi vào trong, liếc mắt nhìn xung quanh phòng khách, đã thấy có vài người ngồi, cho dù không quen tất cả, nhưng vẫn nhếch môi lên, “Chúc mừng năm mới!”
“Đây là em trai Thi Thi sao?”
Vân Nghiệp Trình cười nói.
Trong lễ đính hôn, ông gặp người đàn ông trẻ tuổi này, bởi vì khuôn mặt giống Vân Thi Thi, cho nên trí nhớ khắc sâu.
Cung Kiệt nhìn thấy ông, chào theo tiêu chuẩn người Anh, mỉm cười nói, “Dạ! Chào chú!”
“Xin chào! Đến đây ngồi!”
Vân Nghiệp Trình nói, “Bữa cơm đoàn viên còn chưa làm xong! Ăn hạt dưa với đậu phộng trước!”
Tiểu Dịch Thần nhìn thấy Cung Kiệt, lập tức giống như con chim nhỏ vui vẻ chào đón, vây quanh anh vừa nhảy vừa ríu rít, “Cậu, chúc mừng năm mới, chúc cậu phát tài!”
Ý ở ngoài lời, mau cho cháu lì xì!
Cung Kiệt ngẩn ra một phen, sau đó vỗ gáy, lập tức áy náy cúi đầu, ngữ khí mang theo chút sám hối, “Bảo bối nhỏ, cậu quên