Cung Kiệt cười một tiếng, ôm cậu từ phía sau ngồi lên người mình, Mộ Dịch Thần lại không để ý đến anh, hai tay ôm ngực, tức giận xoay mặt đi, không liếc anh một cái.
Anh cố ý đùa cậu, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một lát, thấy vẻ mặt Mộ Dịch Thần khó chịu, không có chút ý tứ để ý đến anh, anh cẩn thận cầm tay nhỏ của cậu, đôi mi tuấn tú nhíu lại, “Tiểu Dịch Thần, tức giận rồi sao?”
“Cậu keo kiệt! Ngay cả tiền lì xì cũng không chuẩn bị, cháu không quan tâm cậu nữa!” Tiểu Dịch Thần oán giận nói.
Đúng lúc Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ đi từ trên tầng xuống, hai người đi vòng quanh biệt thự xem, vừa xuống lầu vừa ríu rít, nhưng mà mới đến phòng khách, liếc mắt nhìn thấy Cung Kiệt ôm Tiểu Dịch Thần ngồi trước bàn, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ giống như bị đổ một chậu nước đá, sắc mặt lạnh xuống!
Nhất là Vân Thanh Miêu, sắc mặt khó coi muốn chết.
Người đàn ông này, ký ức của cô ta còn vẫn nhớ, ở trong lễ đính hôn của Vân Thi Thi, cô ta vốn muốn đến gần Cung Kiệt, hỏi thăm thân phận của anh một phen, từng nhẹ nhàng chạm vào ống tay áo của anh, đã bị người đàn ông này không chút lưu tình hắt rượu vào người!
Đây cơ hồ thành bóng mờ trong lòng cô ta.
Vừa thấy người đàn ông này đến, cô ta liền sợ hãi co rụt bả vai, cũng không dám đến gần bàn, giống như rùa rút đầu, trốn trong phòng khách.
Vân Cầm Lệ trái lại tự nhiên đi đến cái bàn, ngồi xuống bên cạnh Tương Ngọc.
“Mẹ…”
“Câm miệng! Im lặng một chút, đừng nói lung tung!” Tương Ngọc lập tức cảnh cáo cô ta.
Vân Cầm Lệ nghe lời, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào.
Đầu bên kia, Cung Kiệt vẫn hao hết tâm tư dụ dỗ Tiểu Dịch Thần, Tiểu Dịch Thần giống như cố ý tranh cãi với anh, không thèm quan tâm anh nói.
Cung Kiệt không còn cách nào, đành phải lấy một chiếc hộp xinh xắn tinh xảo từ trong túi áo ra.
Tiền lì xì không có chuẩn bị, bởi vì anh cảm thấy rất tầm thường.
Anh trái lại vì mỗi người bọn họ chuẩn bị quà.
Vốn nghĩ đêm giao thừa, qua mười hai giờ mới tặng quà cho bọn chúng, nhưng