"Năm nay tạm khất tiền mừng tuổi của hai đứa nhóc, nhưng mà năm sau thím nhất định sẽ bù lại."
Vân Thi Thi giật mình, khóe môi giật giật: "Tiền lì xì chỉ là cách biểu lộ một phần lòng thành thôi, chỉ là một món quà thôi mà, thím đừng để trong lòng."
"Ai! Cháu có thể thông cảm cho thím như vậy, thím cũng rất cảm động!"
Tương Ngọc nói xong, bỗng nhiên cẩn thận quan sát cô một lượt, nói bóng nói gió: "Thi Thi à, căn biệt thự này có phải là cha cháu mua cho cháu không?"
"Sao ạ?" Vân Thi Thi lắc đầu, cười nói: "Căn nhà này là do chồng cháu mua, vốn định dùng làm phòng cưới, nhưng mà anh ấy bảo là căn nhà này mà dùng làm phòng cưới thì hơi nhỏ!"
Cô chỉ nói bâng quơ như vậy, nhưng trong lòng Tương Ngọc lại vô cùng kinh hãi.
Vân Cầm Lệ và Vân Thanh Miêu cũng chống tai lên nghe lén hai người nói chuyện ở gần đó, vừa nghe Vân Thi Thi nói căn biệt thự này mà dùng làm phòng cưới thì hơi nhỏ, cả hai đều không khỏi ghen tỵ đến đỏ mắt!
Căn biệt thự này mà nhỏ?
Diện tích ước chừng lên đến ba trăm mét vuông, lại còn có hai tầng dưới đất, bên trên còn bốn căn gác nhỏ, tổng cộng tám phòng, cho dù bốn thế hệ cùng chung sống thì cũng không thành vấn đề.
Thế này dùng làm phòng cưới mà còn nói là nhỏ?
Khẩu khí như vậy không phải là quá lớn rồi?
Vân Thanh Miêu không khỏi vụng trộm nói thầm một câu: "Rốt cuộc anh rể làm cái gì? Sao lại giàu như vậy?"
"Có thể tổ chức một hôn lễ chấn động ở ngoài đảo, chắc chắn lai lịch của anh rể không nhỏ, cái này chị còn phải hỏi sao? Người giàu như vậy, một căn nhà như thế này đã tính là gì? Mấy thứ xa xỉ ở trong mắt chúng ta, đối với anh ấy chỉ là cọng lông mà thôi." Vân Cầm Lệ nói.
Ánh mắt Vân Thanh Miêu càng đỏ, ra sức cắn môi.
Đôi khi, có một số chuyện rất không công bằng.
Vân Thanh Miêu thèm muốn căn biệt thự này đến mức nào!!!
Trên mặt đất có bốn tầng, dưới lòng đất lại có hai tầng, mặt bằng rộng, vườn hoa lớn, trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy!
Căn biệt thự này