Mỗi khi giao thừa, tâm tình cha tựa hồ tệ hơn, mỗi khi đêm giao thừa, luôn luôn say khướt trở về nhà, sau đó kéo anh ta từ trên giường xuống, sau đó dùng dây lưng hoặc dùng mắc áo, đánh anh ta đầy vết thương.
“Đồ đê tiện! Đồ đê tiện!”
“Mẹ mày đê tiện, mày là con trai bà ta cũng đê tiện như vậy! Mẹ mày là tai họa, mày cũng là tai họa có phải không?”
“Nhìn tao như vậy, mày rất đắc ý có phải không? Cực kỳ vui vẻ có phải không? Đánh chết mày! Đánh chết thằng nhóc khốn nạn này!”
Tiếng cha gầm thét vẫn luôn vang vọng trong lỗ tai anh ta.
Khuôn mặt hung dữ và vặn vẹo, tựa hồ như đang ở trước mặt anh ta.
Hoa Cẩm lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, nâng mắt, đã lâu rồi độ ấm mới vây quanh anh ta, anh ta đột nhiên cười lên, giơ cổ tay lên, “Cảm ơn chiêu đãi, tôi kính mọi người một ly!”
Đêm nay anh ta hoàn toàn không còn kiêu ngạo và hoành hành ngang ngược như ở trong đoàn làm phim, giống như một đứa bé khiêm tốn lễ phép, dịu dàng khó có thể tin.
Vân Thi Thi âm thầm oán thầm, đây chắc là bộ dạng ban đầu của anh ta, không mang theo chút ngụy trang nào, khờ dại thuần túy.
Sau khi cơm tất niên kết thúc.
Cung Kiệt uống chút rượu mạnh, nhưng mà chỉ hơi say.
Sự thực chứng minh, tửu lượng của Mộ Nhã Triết tốt hơn, nhưng mà khiến người ta mở rộng tầm mắt, là tửu lượng của Hoa Cẩm.
Anh ta uống không ít, cũng ở đây lôi kéo Cung Kiệt, cản giúp Cung Kiệt không ít rượu, một cân rượu trắng, uống hết một chút phản ứng cũng không có.
Trong lòng Vân Thi Thi bị dọa sợ một phen.
Người này, tửu lượng tốt như vậy sao?
Mộ Nhã Triết cũng uống hơn một cân, nhưng mà vẫn không có phản ứng gì, giống như uống một cân nước lọc vậy.
Ăn xong cơm tất niên, người một nhà chậm rãi đi ra bờ sông bắn pháo hoa.
Vân Nghiệp Trình nói là muốn ở nhà chăm sóc Vân Nghiệp Hậu.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh.
Ban ngày còn có chút ánh mặt trời, chỉ là đến buổi tối, gió lạnh càng sâu, đôi chân của Vân Nghiệp Hậu, mỗi khi nhiệt độ lạnh xuống thì chịu không nổi, thường xuyên cảm thấy đau đớn.
Bởi vậy, Vân Nghiệp Trình không có cách nào khác ra