Vân Thi Thi vừa nói, vừa cẩn thận đốt que diêm, nhắm ngay kíp nổ mà đốt, rất nhanh lửa văng khắp nơi.
Tiểu Dịch Thần kích động cầm chặt phía cuối pháo hoa, giống như lâm trận đánh giặc vậy, khẩn trương không dám cử động.
Rất nhanh, pháo hoa bốc cháy, đủ mọi màu sắc, ánh sáng lung linh bắn ra ngoài, lập tức chiếu sáng gương mặt phấn nộn của cậu.
“Oa! Rất đẹp nha!”
Tiểu Dịch Thần vừa kinh ngạc vừa kích động kêu to lên.
Rất nhanh, Vân Thi Thi cũng cũng đốt cho Hữu Hữu một pháo hoa khác, nhưng mà Hữu Hữu không có khẩn trương giống như Tiểu Dịch Thần lần đầu tiên đốt pháo hoa, ung dung cầm pháo hoa, nhẹ nhàng mà múa may giữa không trung.
Khói lửa đủ màu sắc được múa trong đêm tạo ra thành từng vệt sáng, xinh đẹp bức người.
Tiểu Dịch Thần thấy pháo hoa có thể chơi đùa như vậy, cũng học theo bộ dạng Hữu Hữu, cùng múa theo, hai đứa bé cùng nhau vui đùa.
Hoa Cẩm vốn đứng ở một bên, nhìn đến xuất thần.
Vân Thi Thi đột nhiên đưa cho anh một cái pháo hoa, mỉm cười nói, “Hoa Cẩm, chơi cùng nhé?”
“Được!”
Hoa Cẩm nhận lấy pháo hoa, Vân Thi Thi đốt cho anh ta, khói sáng đủ màu lập tức chiếu sáng gương mặt anh ta.
Hoa Cẩm cầm pháo hoa, đến gần bờ sông, nhẹ nhàng múa may.
Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết cũng cầm một cái pháo hoa khác, đốt lên.
“Ha ha ha!”
Pháo hoa Tiểu Dịch Thần cầm trong tay đốt hết rất nhanh, xoay người vừa thấy pháo hoa trên tay Cung Kiệt, không ngừng hâm mộ, “Oa oa oa! Pháo hoa của cậu đẹp thật đấy! Cháu cũng muốn đốt pháo hoa như vậy!”
Cung Kiệt đi qua, dùng một tay bế Tiểu Dịch Thần lên, đưa pháo hoa trong tay cho cậu, “Được! Lấy đi, cho cháu chơi đó!”
“Cảm ơn cậu!”
Tiểu Dịch Thần vui vẻ mặt mày hớn hở, cầm pháo hoa múa giữa không trung.
Hữu Hữu cũng đốt xong, Vân Thi Thi đưa pháo hoa trong tay mình cho cậu chơi.
Hoa Cẩm đứng ở một bên, nhìn Vân Thi Thi ôm Hữu Hữu, vừa cười vừa đốt pháo hoa, ngực giống như mở ra một vết rách, cực kỳ nóng.
Chỉ trong nháy mắt, giờ phút này,