Bắn pháo hoa mà thôi, cậu không sợ.
Trái lại cực kỳ chờ mong tự mình đốt pháo hoa.
Bời vì tự tay đốt pháo, bay lên trời đêm, sẽ làm cho cậu cảm thấy thành tựu.
Huống hồ, chỉ là đốt pháo hoa mà thôi!
Ngay cả hỏa tiễn mà cậu cũng đã chơi rồi, bởi vậy pháo hoa đối với cậu mà nói, chỉ là món đồ chơi thú vị, căn bản là chuyện nhỏ.
Hữu Hữu nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến, thằng nhóc Mộ Dịch Thần này căn bản không thể đánh đồng cũng với những đứa bé tầm thường khác.
Cậu từng chứng kiến những chuyện Tiểu Dịch Thần làm, quả thực là biến thái, đốt pháo hoa đối với cậu mà nói, đúng là không tính là gì.
“Được rồi, vậy anh phụ trách đốt, mọi người phụ trách xem nha!” Hữu Hữu yên tâm, nhưng mà vẫn cẩn thận dặn dò như trước, “Chỉ là anh vẫn nên cẩn thận một chút cho em, uy lực của lửa, không thể khinh thường được, hiểu không?”
“Biết rồi!” Tiểu Dịch Thần lại không cảm kích, lảm nhảm, “Em lảm nhảm như bà già ấy?”
Hữu Hữu vừa nghe, không đồng ý, lạnh như băng sẵng giọng, “Hừ! Không hiểu được lòng tốt của người khác! Tối nay bị thương, đừng có mà kêu cha gọi mẹ, em sẽ không đau lòng vì anh!”
Nói xong, vẻ mặt Hữu Hữu kiêu ngạo chạy đến bên cạnh Vân Thi Thi, ôm lấy tay Vân Thi Thi, chờ thời gian đếm ngược vang lên.
Mười một giờ 59 phút.
Một phút đồng hồ cuối cùng.
Đột nhiên, bờ sông càng tập trung nhiều người hơn, trong đám người, có người cùng nhau kêu đếm ngược.
“Mười…”
“Chín, tám, bảy…”
Tiểu Dịch Thần hưng phấn kêu lên, “Cha à, bắn pháo hoa thôi!”
Mộ Nhã Triết tựa vào rào chắn cạnh bờ sông, nghe thấy âm thanh, đột nhiên nhếch môi cười, lấy thuốc lá bên môi xuống, đi qua, xoa đầu cậu một phen, đưa thuốc lá cho cậu.
Tiểu Dịch Thần nhận lấy thuốc lá, lập tức đuổi anh sang một bên, “Cha à, cẩn thận nha!”
Mộ Nhã Triết đi tới bên cạnh Vân Thi Thi, vươn tay, dịu dàng ôm Hữu Hữu vào trong ngực, một tay lại nhẹ nhàng ôm vai Vân Thi Thi.
“Ba, hai…”
“Một…”
“Bùm - -!”
“Bùm bùm - -”
Ngay tại thời khắc 0 giờ, vô số pháo hoa bắn lên trên trời, giống như hiểu ngầm thần