Hoa Cẩm lại miễn cưỡng vui cười nói: "Em không cần nói lời xin lỗi."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì, những lời em nói, rõ ràng là sự thật."
Hoa Cẩm ngước mắt, cố gắng nở nụ cười, lại làm người ta sợ hãi, giống như đao nhọn: "Kẻ đáng thương, ti tiện, bỉ ổi... Cho tới nay, anh rõ ràng cũng là khúm núm lấy lòng các người. Không phải sao?"
Lâm Tuyết Nhã sửng sốt.
"Các người đều muốn anh như vật sở hữu riêng, là thứ đồ có thể mặc cho chà đạp. Nhưng cô ấy lại một mực đối xử với anh như người bình thường, cho nên... Cho dù là một chút lòng tự trọng đáng thương cũng được, cô ấy chí ít còn bố thí cho anh."
"..."
"Chỉ bởi vì anh là thứ đồ giá rẻ, cho nên, các người có thể không chút kiêng kỵ ở trước mặt anh, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng. Em không phải cũng bởi vì hy vọng anh có thể cho em cảm giác vui vẻ, ấm áp, muốn đem anh một mực nuôi nhốt ở bên cạnh em, cho nên mới đối tốt với anh, không phải sao? Nhưng cô ấy xưa nay không ham bất kỳ vật gì trên người anh, từ trước tới giờ cũng không trông cậy vào việc từ anh chiếm được thứ gì. Có lẽ, hành động như vậy, theo ý của em chẳng qua là giả nhân giả nghĩa, nhưng tối thiểu, anh lại tìm được tôn nghiêm làm người của mình."
Hoa Cẩm lại lần nữa mỉm cười: "Có lẽ, thứ tôn nghiêm này đối với em mà nói, dễ như trở bàn tay. Với anh mà nói, lại là một loại hy vọng xa vời."
...
Đúng vậy.
Thứ tôn nghiêm này, trong mắt Lâm Tuyết Nhã giá rẻ như thế, nhưng anh ta lại thấy, nó đắt đỏ.
Cho nên, ở đoàn làm phim, anh ta hoành hành bá đạo, anh ta không coi ai ra gì, chẳng qua là hi vọng, nhờ vào đó, mà tìm về những tôn nghiêm đáng thương đó.
Cái thế giới này, mạnh được yếu thua.
...
Suy nghĩ dần dần quay lại.
Lúc Lâm Tuyết Nhã lấy lại tinh thần, ngước mắt, đối diện với đôi mắt lạnh buốt của Hoa Cẩm, nước mắt đã nhịn không được, tràn lan vỡ đê.
"Thật xin lỗi... Em... Em có lẽ từng làm rất nhiều chuyện tổn thương anh, nói rất nhiều lời tổn thương anh, nhưng... Vậy cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi."
"Tiểu Nhã, anh và em, không xứng với nhau. Cho dù em cưỡng cầu đi nữa, em và anh