Hôn đến trời đất tối tăm.
"Em chỉ có mình anh, vì cái gì anh, đều muốn bỏ lại em."
...
Lúc Vân Thi Thi tỉnh lại, đã là qua giữa trưa.
Cô mở to mắt, trong phòng ngủ chẳng biết lúc nào mở rộng màn cửa, buổi chiều ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu vào.
Vân Thi Thi quay đầu, liền trông thấy một nửa khác của giường, trống rỗng.
Mộ Nhã Triết chẳng biết lúc nào, đã rời giường.
Làm sao cũng không gọi cô dậy?
Vân Thi Thi trong lòng nói thầm mấy câu, muốn rời giường, nhưng mà sự ấm áp trong chăn, cô lại tham luyến vô cùng, thầm nghĩ trong lòng, vẫn là nằm trong ổ một lát đi!
Thế là, cô xoay người, nhưng mà vừa nghiêng người sang, đã nhìn thấy Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần hai cậu nhóc đang ghé vào mép giường, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, một biểu lộ vẻ ngây thơ, một biểu lộ vẻ ghét bỏ, cái trước đến từ Tiểu Dịch Thần, cái sau tất nhiên là đến từ nhóc đậu đỏ xấu bụng nào đó rồi.
"..."
Vân Thi Thi bị dọa đến ngạt thở.
"Mẹ ngủ thật nhiều đấy!"
Tiểu Dịch Thần sâu kín xuất ra một câu.
Một bên, Hữu Hữu lại một mặt ghét bỏ, nhẹ nhàng nói: " Cha bình thường trăm công nghìn việc, mẹ lại bốc đồng như thế, sớm muộn cũng sẽ ép khô cha cho mà xem!"
Trên mặt Vân Thi Thi nhất thời đỏ lên.
"Hữu Hữu, con... Con nói bậy bạ gì đó!?"
Là cô nghĩ sai.
Luôn cảm thấy trong lời Hữu Hữu nói có hàm ý, mà, lời này, làm sao nghe đều thấy đầy ẩn ý.
Ép khô...
Cái từ này, không tưởng tượng ra được, là từ cái miệng nhỏ của Hữu Hữu phun ra.
Mấu chốt là...
Cậu nói "Ép khô" là ý như trong đầu cô tưởng tượng sao?
Nghĩ đến đây, Vân Thi Thi mặt lại đỏ đến không thể nói lý rồi.
Tiểu Dịch Thần lại an ủi cậu nói: " Hữu Hữu, em đừng lo lắng, cha tinh lực tràn đầy, dù là mười mẹ, cũng ép không hết được tinh lực của cha đâu."
"Này..."
Vân Thi Thi đỏ mặt bất mãn nói: "Các con từ đâu học được từ này thế hả?!"
Tiểu Dịch Thần cười mờ ám nói: " Là cậu dạy cho chúng con nha!"
Vân Thi Thi lờ mờ, không hiểu ra sao: "Cậu dạy các con cái gì hả?"
"Lúc đầu, chúng con muốn gọi mẹ rời giường sớm một chút, nhưng