Giang Khởi Mộng khóc ngăn anh ta lại, cầm chặt cổ tay anh ta, hi vọng anh ta bình tĩnh một chút, khuyên nhủ, “Vân Tích, đừng nói lung tung!”
“Con nói lung tung cái gì?”
Tống Vân Tích có chút tức giận đẩy tay bà ta ra, không quan tâm đến vết thương, cho dù vì động tác động tác mạnh này, làm miệng vết thương có dấu hiệu rách, nhưng mà anh ta giống như không biết đau, lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ những điều con nói không phải là thật sao?”
Giang Khởi Mộng nghe được thực sự hết hồn, giống như mắc xương cá trong cổ họng.
Tống Vân Tích cười lạnh nói, “Chuyện cho tới bây giờ, mẹ còn che chở cho nó! Mẹ, con tuyệt đối không thấy nó tội nghiệp! Ân Nhã đến nước này, mẹ còn mặt mũi để khóc sao? Con thì sao? Con đến nước này, có phải mẹ thấy hài lòng hay không? Từ nhỏ đến lớn, cả nhà từ trên xuống dưới, ai mà không cưng chiều, che chở nó! Nhưng kết quả thì sao? Lấy oán báo ân! Chúng ta vốn yêu thương nó, còn không bằng người đàn ông vô tình vô nghĩa kia! Nó vì người đàn ông kia, không thèm quan tâm lợi ích gia tộc, như thiêu thân lao vào lửa! Nhưng cuối cùng thì sao? Còn không phải chúng ta ở sau lưng nó, thu dọn tàn cục giúp nó sao? Một đứa con gái, rốt cuộc có bao nhiêu chân thành, vậy mà liều lĩnh muốn mang thai đứa bé tròng cổ người đàn ông kia? Còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy! Con… Con thật sự không còn mặt mũi nhận người em gái không tốt này! Bây giờ thì sao? Nó hài lòng rồi chứ? Mẹ cũng hài lòng rồi chứ? Cha vì bảo vệ danh dự của nó, đem mảnh đất ở Tân Thành nhường cho Mộ Nhã Triết! Mẹ có biết như vậy có ý nghĩa gì không?”
Cuối cùng Tống Ân Nhã nhịn không được, gào khóc, che mặt khóc rống lên, “Anh, anh đừng nói nữa! Em biết sai rồi, là em hại anh, hại cha, hại nhà họ Tống! Em sẽ cố gắng bù lại! Em sẽ cố gắng bù lại mà…”
Tống Vân Tích cười tuyệt vọng, “Em muốn bù lại như thế nào đây? Em có năng lực để bù lại sao? Chuyện đã đi đến bước này rồi! Em