Sở dĩ tránh cô ta, là vì luân thường đạo lý.
Nhưng cô ta một mực yên lặng nỗ lực, nỗ lực đến gần anh, đi vào trong lòng anh, mãi cho đến khi người đàn ông mà cô ta yêu, đứng cùng một chỗ với người phụ nữ khác.
- - Vân Thi Thi!
Rốt cuộc người phụ nữ này có cái gì tốt.
Cô ta trầm tư suy nghĩ rất lâu, vẫn không hiểu rõ rốt cuộc cô ta thua kém ở chỗ nào?
Luận về gia thế, cô ta xuất thân danh môn, cao cao tại thượng, nhưng người phụ nữ đó là một người bình thường, không quyền không thế.
Luận về dung mạo, Tống Ân Nhã không cho rằng mình kém chỗ nào, dung mạo theo thời gian, đều sẽ héo rũ!
Bộ dạng xinh đẹp thì thế nào chứ?
Luận về tính cách, cô ta dịu dàng săn sóc, hơn nữa hiểu anh Mộ nhất, hẳn cũng là cô ta!
Nhưng cô ta trông mong ngóng chờ, ngóng trông anh hồi tâm chuyển ý, không nghĩ tới, người đàn ông mình yêu và người phụ nữ khác dựa vào càng gần.
Cô ta không cam lòng, sau đó mới đi sai đường!
Không nghĩ ra!
Thật sự không nghĩ ra!
Cùng là có con, vì sao Vân Thi Thi có thể thuận lý thành chương mẹ vinh nhờ con, vì hai đứa bé đó, thuận lợi nhận được tán thành của anh?
Cô ta lại không được?
Cô ta thừa nhận, hành vi sai đường này, hoàn toàn noi theo cô!
Lúc trước Vân Thi Thi vì làm người mang thai hộ, sau đó sinh cho anh Mộ hai đứa bé, nhờ có sự ràng buộc của đứa bé, hai người mới có thể đến gần nhau.
Như vậy vì sao cô ta lại không thể!
Vì muốn đứa nhỏ này, cô ta hao phí tâm lực và tiền bạc, được ăn cả ngã về không, tham ô tài sản trong tài khoản của cha, vì thuận lợi mang thai, chịu ít nhiều đau đớn, mỗi lúc trời tối, còn kinh hồn táng đảm cầu xin trời phật phù hộ và ban ân, để cho cô ta thuận lợi mang thai đứa bé.
Rốt cuộc, trời không phụ người có lòng!
Rốt cuộc cô ta cũng mang thai rồi!
Mang thai đứa bé của anh!
Nhưng kết quả là, anh nói khẽ một câu, còn nói anh sớm đã động tay chân trước khi cô ta làm