Tiểu Dịch Thần cũng hiếu kì đụng một cái: “Tốt quá.”
Hai tên nhóc lưu manh này!
Cung Kiệt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai tên ngu ngốc này, nhanh lăn xuống cho cậu.”
Tiểu Dịch Thần quay đầu lại, che mặt, vẻ mặt muốn ăn đòn, lén lút cười anh: “Cậu, sáng sớm, trông cậu có tinh thần quá nha.”
Mặt Cung Kiệt càng ngày càng nóng, nắm chặt nắm đấm, nhịn xuống cảm giác muốn đánh: “Nhanh lăn xuống!”
“Cậu tức rồi.” Hữu Hữu cười không ngừng, lập tức kéo quần lên cho Cung Kiệt, tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ, an ủi nói: “Được rồi, được rồi! Không nghiên cứu nữa! Chúng cháu chỉ hiếu kỳ thôi!”
Cung Kiệt: “...”
Thằng nhóc thối tha!
Muốn ăn đòn mà!
Tiểu Dịch thần không những không xuống, ngược lại thân mình còn ngả về đằng sau, trực tiếp nằm trên người Cung Kiệt, tứ chi giãn ra, đắc ý cười: “A, nằm trên cậu thật là thoải mái!”
Hữu Hữu thấy thế, cười hì hì, lập tức bổ nhào lên người Tiểu Dịch Thần.
Cung Kiệt chỉ cảm thấy có một áp lực nặng nề khiến anh bị biến dạng.
Ba người cứ thế xếp thành La Hán tự, Tiểu Dịch Thần nằm trên người Cung Kiệt, Hữu Hữu nhào vào người Tiểu Dịch Thần, hai thằng nhóc ở trên khiến cho Cung Kiệt khổ sở vô cùng.
Cung Kiệt khóc không ra nước mắt.
Chị ơi...
Cứu em...
...
Thật vất vả mới trị được hai thằng nhóc, lúc này đã hơn 11h.
Sau khi Cung Kiệt bạo phát giận dữ, hai tên nhóc mới không dám quấy rầy anh.
Cung Kiệt uy hiếp: “Nếu còn như vậy nữa, cậu sẽ ném hai đứa xuống biển.”
Hữu Hữu khí khái ngời ngời: “Cậu, cậu mưu tính giết hai đứa cháu ngoại.”
“Vậy thì sao?”
Cung Kiệt đứng đấy, nhíu mày.
Hữu Hữu phúc hắc nói: