Mộ Yến Thừa cũng bực lên, nói không thèm lựa lời: "Phụ nữ bị tôi làm cho mang thai nhiều lắm, chẳng lẽ ai tôi cũng phải chịu trách nhiệm hết hay sao? Hay là phải cưới cả một đám về nhà làm vợ bé?"
"Anh!"
Lúc Cảnh Điềm bị cái cớ thoái thác xiêu vẹo của anh ta làm cho tức đến đỏ mặt.
Mộ Yến Thừa vì sự xuất hiện của Lục Cảnh Điềm mà trong lòng phát cáu, bởi vậy nói chuyện cũng chẳng nể nang, lạnh lùng nói: "Hơn nữa, một cái que thử thai thì nói lên được cái gì? Làm sao tôi có thể tin rằng đứa bé trong bụng cô ta là con của tôi!"
Lục Cảnh Điềm cười lạnh: "Trong bụng cô ấy có phải con của anh hay không, chẳng lẽ trong lòng anh không hiểu rõ sao?"
Mộ Yến Thừa lại cười lạnh đáp lại: "Làm sao tôi có thể hiểu rõ? Cái que thử thai này cũng chỉ nói được là cô ta đã mang thai, đâu thể chứng minh cô ta là đang mang thai con của tôi!"
Lục Cảnh Điềm giật mình, đứng ngây ra một hồi.
Từ phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng điệu chế giễu của Tống Ân Nhã: "Nếu như anh không tin, vậy thì làm giám định DNA cũng không sao."
Mộ Yến Thừa lập tức ngẩn ra, xoay người sang liền nhìn thấy Tống Ân Nhã mặc lễ phục tao nhã đứng ở đằng sau, ánh mắt tỏ vẻ thất vọng: "Anh Yến Thừa, chẳng lẽ anh không cảm thấy, mấy lời anh vừa nói khiến người khác rất đau lòng sao?"
"Ân Nhã..." Anh ta hơi kinh ngạc cất tiếng hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Chẳng lẽ...
Ánh mắt anh ta lướt qua que thử thai ở trên bàn, dường như nhận ra điều gì đó.
Lục Cảnh Điềm hùng hùng hổ hổ xông vào cửa như vậy, chắc không phải là do Tống Ân Nhã sai khiến chứ?
Người phụ nữ này thật là có lòng dạ hiểm độc!
Mộ Yến Thừa sao có thể không nhìn ra, Lục Cảnh Điềm căm phẫn như vậy hẳn là do Tống Ân Nhã xúi giục!
Nghĩ tới đây, anh ta cũng lạnh lùng nói: "Cho nên, cô mới bảo Cảnh Điềm đến đây để làm tôi mất mặt trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, chẳng qua là muốn đòi một cái danh phận để chia rẽ tôi và Tuyết Nhã?"
Đòi một cái danh phận...
Cả người Tống Ân Nhã hơi lay động, thật sự đã bị mấy lời này đả kích.
Cô ta không phải đang diễn kịch.
Lời này thật sự giống như mũi tên bắn